Chương 230: Tiện Nhân Tác Oai Tác Quái
CHƯƠNG 230: TIỆN NHÂN TÁC OAI TÁC QUÁI
Bạch Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra từ trong lời Trình Cẩm Vinh, có lẽ anh ta biết rất nhiều chuyện.
“Tôi chỉ làm chuyện trong phận sự thôi.” Bạch Nguyệt hàm ý sâu xa nói.Mở APP Mê Tình Truyện đọc
“Vậy thì tốt, tôi đột nhiên có chút hối hận đã giới thiệu anh ta với cô.” Trình Cẩm Vinh lời ẩn lời nói.
Bạch Nguyệt cũng không hỏi tại sao, mơ hồ cảm thấy phán đoán trước đây của mình là đúng.
Hơn mười một giờ Lữ Mạnh Châu đến, mặt nở nụ cười, khá khách sáo với Bạch Nguyệt: “Xin lỗi, tôi gặp một người bạn, lúc đến lại tắc đường nên đến muộn.”
“Nói vào chuyện chính đi.” Bạch Nguyệt lời ít ý nhiều nói.
“Đề nghị của cô tôi đồng ý, không biết khi nào cô Bạch có thể đi thành phố Kim Nguyên?” Lữ Mạnh Châu khách khí hỏi.
“Anh ở thành phố Kim Nguyên sao?” Bạch Nguyệt rất kinh ngạc, Kim Nguyên không phải thành phố tỉnh lị.
“Quê tôi ở Kim Nguyên, vợ và con trai tôi đều ở đấy, bình thường cuối tuần tôi mới về đấy, có điều, lúc đi kiểm tra Kim Nguyên thì sẽ ở lại lâu hơn chút.” Lữ Mạnh Châu giải thích.
“Tôi biết rồi, ngày mai có thể xuất phát, một lúc nữa tôi đến Viện nghiên cứu thảo hợp đồng, phiền ông đợi tôi một lát, tôi muốn trước khi tôi xuất phát khoản tiền đầu tiên sẽ được chuyển đến.” Bạch Nguyệt nói rõ ràng.
“Được, vậy bây giờ đến Viện nghiên cứu thôi.” Lữ Mạnh Châu cười nói.
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn Lữ Mạnh Châu, cảm thấy kì lạ.
Thái độ của anh ta hôm nay rất khác so với lúc trước, theo lí mà nói thì không thể thế được, chẳng lẽ chưa nói rõ ràng sao?
Hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Bạch Nguyệt dẫn Lữ Mạnh Châu đến Viện nghiên cứu.
Cô đưa Lữ Mạnh Châu đi chủ yếu là muốn cho anh ta biết cô là Viện nghiên cứu chính quy, để tiện bề làm giảm sự cảnh giác và mâu thuẫn tâm lí của anh ta.
Lữ Mạnh Châu không xuống xe, thận trọng ngồi trên xe đợi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vào phòng làm việc in hợp đồng, mang cho Lữ Mạnh Châu kí tên.
Anh ta kí tên rất nhanh gọn quả quyết.
“Hay là buổi trưa cùng đi ăn cơm đi?” Lữ Mạnh Châu mời.
“Không cần đâu, ngày mai tôi đến thành phố Kim Nguyên, sau này còn có cơ hội cùng ăn cơm, bây giờ tôi phải về sắp xếp đồ đạc một chút, thứ lỗi không tiếp được.” Bạch Nguyệt xa cách nói.
“Nói cũng phải, vậy sau này gặp ở Kim Nguyên, để tôi sắp xếp người chuyển khoản cho cô.” Lữ Mạnh Châu nói xong, hạ cửa kính đen xuống, lái xe đi mất.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta rời đi, chuẩn bị lái xe Cố Lăng Kiệt để lại cho cô đến quân khu.
Chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn điện thoại hiện thị người lạ, nhấc máy: “Xin chào, ai đó?”
“Chào, Bạch Nguyệt, tôi là Chu Hân Ly, buổi trưa cô có thể đến bệnh viện được không? Tôi muốn gặp cô.” Chu Hân Ly nhẹ giọng nói.
Bạch Nguyệt nhếch nhếch khoé môi: “Được, lát nữa gặp.”
Cô cũng muốn xem xem Chu Hân Ly tìm cô có chuyện gì.
Chẳng lẽ là muốn xuống tay từ chỗ cô.
Cô lái xe đến bệnh viện, Tống Tâm Vân đã không còn ở đó, bên trong có hai người y tá.
“Các cô giúp tôi đặt cơm đi.” Chu Hân Ly cố tình đuổi y tá đi.
Y tá biết ý đi ra ngoài.
“Ngồi đi.” Chu Hân Ly nhẹ giọng nói.
Bạch Nguyệt không biểu cảm ngồi xuống ghế.
Chu Hân Ly quan sát Bạch Nguyệt: “Lúc tôi bị kẻ thù giam cầm đã nghĩ, anh Kiệt liệu có quên tôi không, liệu có yêu người con gái khác không, xem ra, trực giác của phụ nữ rất chính xác. Cô trẻ trung hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, thân hình đẹp hơn tôi, cũng có học thức hơn tôi, tôi thua cũng tâm phục khẩu phục.”
“Đừng nghĩ nhiều, việc quan trọng của cô bây giờ là dưỡng bệnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Có chuyện này ngoài cô tôi không biết tìm ai giúp.” Chu Hân Ly rũ mắt.
Bạch Nguyệt nhìn cô ta.
Cô không cảm thấy mình có bản lĩnh gì ngoại trừ vấn đề tâm lí có thể giúp Chu Hân Ly.
Cô đối với Chu Hân Ly cực kì cảnh giác.
Chu Hân Ly thấy Bạch Nguyệt không đáp ứng, lo lắng nhìn Bạch Nguyệt: “Cô có thể hứa với tôi không nói chuyện này với ai không?”
Bạch Nguyệt gật gật đầu: “Nói đi.”
“Lúc tôi bị giam giữ thường bị bọn họ cưỡng hiếp, bây giờ đã mang thai rồi.” Chu Hân Ly dừng một chút: “Bọn họ bắt tôi sinh đứa bé ra, sau đó đi giám định xem đứa bé là con của ai.”
“Vậy đứa bé đâu?” Bạch Nguyệt nhăn mày hỏi.
“Lúc tôi được cứu là cùng được cứu ra, tôi không biết ở đâu rồi. Tôi cũng không dám để người khác biết đó là con của tôi, thứ nhất là tôi không có khả năng nuôi nó, thứ hai là tôi cảm thấy rất mất mặt, không dám để anh Kiệt biết tôi đã từng sinh con, còn là đứa con như thế.”
“Cho nên cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?” Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Chu Hân Ly.
“Giúp tôi tìm đứa bé đó, sau đó nhận nuôi nó, sau khi tiếp xúc với cô, tôi cảm thấy cô là người rất thấu tình đạt lí, đứa bé có cô nuôi dưỡng nên người nhất định sẽ rất xuất sắc, đừng cho anh ấy biết tôi là mẹ của nó.” Chu Hân Ly cúi đầu.
Bạch Nguyệt dò xét nhìn cô ta, thế mà một chút cũng không nhìn thấu được Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly nói chuyện này với cô có mục đích gì?
“Tôi biết rồi, sẽ thử nghe ngóng xem.” Bạch Nguyệt đáp lời.
“Cảm ơn cô, có thể đừng nói cho ai biết chuyện này không?” Chu Hân Ly lại lần nữa cầu xin.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Yên tâm.”
Chu Hân Ly từ trên giường hướng về phía Bạch Nguyệt lạy ba lạy: “Cảm ơn cô không ghi chuyện cũ giúp đỡ tôi, con có cô chăm sóc thì tôi yên tâm rồi, tôi thề sẽ không phá hoại cô và anh Kiệt nữa.”
“Cô đứng lên đi, dưỡng bệnh cho tốt.” Bạch Nguyệt đỡ Chu Hân Ly đứng dậy, nhìn cô nằm trên giường: “Ngày mai tôi phải đi công tác ở Kim Nguyên khoảng ba tháng, đợi tôi quay về sẽ đến thăm cô.”
Chu Hân Ly gật đầu: “Cảm ơn.”
Bạch Nguyệt xoay người đi ra phía cửa, đột nhiên lại quay đầu nhìn Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly ngẩn ra: “Sao thế?”
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu, ra khỏi phòng bệnh.
Nếu cô không nhìn nhầm, ánh mắt Chu Hân Ly nhìn bóng lưng cô rất sắc bén.
Cô đột nhiên quay đầu, Chu Hân Ly không kịp xoay đi nên ngây ra, có chút hoảng hốt.
Chuyện của đứa trẻ đã xong, cô sẽ bình tĩnh quan sát diễn biến trước.
Chu Hân Ly nhíu chặt mày lại, nhìn Bạch Nguyệt đi xa, từ trên giường bước xuống, chắc chắn bên ngoài không có người liền gọi một cuộc điện thoại, phẫn hận nói: “Bạch Nguyệt là chuyên gia về lĩnh vực tâm lí, tâm tư tỉ mỉ, năng lực phân tích hành vi rất mạnh, sợ là không lừa được cô ta, hơn nữa Cố Lăng Kiệt nghe lời cô ta, cô ta rất khó đối phó.”
“Cô muốn rút lui sao? Tôi có thể lập tức sắp xếp cho cô đi, chỗ tôi không cần người vô dụng.”
“Đương nhiên không phải, chỉ là tôi rời khỏi quá lâu rồi, hãy cho tôi thêm chút thời gian” Chu Hân Ly yêu cầu.
“Bạch Nguyệt ngày mai sẽ đi thành phố Kim Nguyên khoảng ba tháng, cô nghĩ xem nên làm thế nào, ngoài ra, trừ khi tôi ra lệnh, nếu cô không có chuyện gì thì đừng liên lạc với tôi, cúp đây.”
Chu Hân Ly vội vàng xoá thông tin cuộc gọi.
Bạch Nguyệt lên xe, gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhận điện thoại.
Cô không nói chuyện Chu Hân Ly, địch không động, cô cũng không động.
“Cố Lăng Kiệt, hôm nay em nói chuyện với Trình Cẩm Vinh, phát hiện một tin tức quan trọng.”
“Trình Cẩm Vinh là ai? Đàn ông sao?” Ngữ khí Cố Lăng Kiệt bắt đầu không tốt, sặc mùi ghen tuông.