Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621: Cô Chính Là Tất Cả Của Anh​




CHƯƠNG 621: CÔ CHÍNH LÀ TẤT CẢ CỦA ANH
Lưu San nghe vậy thì trong lòng sợ hãi: “Thẩm Diên Dũng, anh đừng nói là cuối cùng bạn học của anh cũng xuất hiện đấy?"
"Em không muốn nghe à?" Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô nói.
Lưu San lắc đầu. Dù sao khi đó cô vẫn chỉ là một cô bé còn rất nhỏ tuổi: “Tôi không muốn nghe. Anh đừng dọa tôi."
"Cái thôn đó cách chỗ này không xa." Thẩm Diên Dũng nói.
"A." Lưu San hét lên một tiếng và ôm lấy cánh tay của Thẩm Diên Dũng, nói với vẻ đáng thương: "Anh đừng làm tôi sợ."
Thẩm Diên Dũng rất hài lòng về hành vi nhảy vào lòng mình của Lưu San, ôm vai cô nói: “Anh không dọa em. Đây là người thật chuyện thật. Bây giờ, người bạn học kia của anh vẫn liên hệ đấy. Chờ sau khi về, anh có thể bảo anh ta nói cho em nghe, nhưng những bạn học khác của anh ta thì không may mắn như thế đâu."
"Tất cả đều chết hết rồi sao?" Lưu San ôm anh chặt hơn, cơ thể run lẩy bẩy.
"Không chỉ tất cả đều chết hết đâu. Em còn nhớ rõ lời anh đã từng nói không? Về tấm ảnh chụp trên tường đấy? Những người đó đều đã chết. Bọn họ là người qua đường bị quỷ hồn ở đây gọi tới. Sau khi chết, linh hồn bọn họ bị nhốt ở trong những phòng này, không thể ra ngoài được." Thẩm Diên Dũng nghiêm túc nói.
"Vậy sao bạn học của anh chạy ra được?" Lưu San hỏi.
"Bạn học của anh đẩy đổ một nhà đất, gian nhà vừa đảo, linh hồn bên trong được thả ra ngoài. Vài linh hồn vì cảm ơn nên đã giúp bạn học anh tìm được lối ra, cho nên bạn học của anh mới trốn ra được." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Vậy có phải là bạn học của anh lừa gạt anh không?" Lưu San chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Chỗ này của anh có ảnh chụp anh ta và những linh hồn kia, có cần anh cho em xem không?"
"Đừng!" Lưu San thét to: “Năm ngoái, tôi đi du lịch với bố mẹ tôi ở cung điện dưới lòng đất, hướng dẫn du lịch nói không nên chụp ảnh, sẽ mang theo linh hồn ở bên trong ảnh chụp đấy."
"Đúng vậy, bạn anh đồng ý đưa những linh hồn kia đi ra."
"Vậy… những linh hồn ki đâu?"
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía sau Lưu San, Lưu San cảm thấy sống lưng ớn lạnh, mặt tê dại, nhào tới trong lòng anh và nhắm chặt mắt lại.
Khóe miệng Thẩm Diên Dũng nhếch lên cười sung sướng: “Em đừng sợ."
Anh nhìn viên ngọc trên cổ của Lưu San: “Em thấy cái này không? Cái này từng được khai quang, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể đến gần được."
Anh nói làm Lưu San càng không dám rời khỏi anh, cứ vùi đầu ở trong ngực anh như vậy.
Anh mỉm cười và nói: "Em ngủ đi, có anh ở đây rồi."
Ở trong nháy mắt ngắn ngủi, cô cảm thấy anh không còn ghét nữa.
Cô thật sự nằm ở trên đùi anh và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, giáo viên của trường học và cảnh sát liền tìm được cô.
Hóa ra trước khi Thẩm Diên Dũng xuống đây, đã đốt một vòng ở gần cái bẫy, như vậy muỗi không vào được, nếu có người nhìn thấy còn có thể phát hiện, những làn khói này cũng là tín hiệu tốt để cầu cứu.
Lúc đầu cô còn không chịu đi lên, lo lắng giáo viên và cảnh sát đều là quỷ hồn của thôn Tương Tây, nhưng thấy Thẩm Diên Dũng nhìn cô cười rạng rỡ, cô mới an tâm đi lên. Cả quá trình đó, cô đều ôm lấy cánh tay Thẩm Diên Dũng. Khi sắp đến trại hè, cô mới thả anh ra.
Những bạn học khác cũng đến nơi an toàn. Sau khi cô về nhà đã bị sốt, nghi ngờ mình thật sự chạm phải quỷ nên buổi tối cũng không dám ngủ. Thẩm Diên Dũng tới nhà cô nói cho cô biết, chuyện anh kể chỉ là lừa gạt cô thôi.
Cô thật sự tức tới mức suýt nữa thì nôn ra máu. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, nếu như buổi tối đó không có Thẩm Diên Dũng ở cùng cô, cô thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Lưu San ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Diên Dũng.
Anh ôm vai cô và hôn lên mặt của cô, lại khẽ cắn tai cô.
Lưu San rúc đầu nhìn anh, che tai của mình và dùng ánh mắt hỏi anh định làm gì?
Thẩm Diên Dũng không nói gì, để đầu cô gối lên đùi anh.
Hôm nay cô thật sự đã ngủ quá nhiều, tạm thời không buồn ngủ.
Cô ngồi dậy, mỉm cười bảo Thẩm Diên Dũng nằm ở trên đùi cô.
Thẩm Diên Dũng cũng không từ chối, dựa vào trên đùi cô và nhắm mắt lại.
Trời tối rất nhanh, ở trong rừng rậm tối tới mức có thò tay không nhìn thấy được năm ngón, không có chút ánh sáng nào.
Xung quanh đặc biệt yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được có hơn năm mươi người chắc hẳn đang trốn xung quanh. Tất cả mọi người rất kiên trì, cũng không gây ra một tiếng động nào.
Lưu San nhìn xung quanh và không khỏi thở dài. Lúc trước cô còn lên kế hoạch, kết quả căn bản lại không dùng tới. Không trách được những người lý luận suông thường chết sớm trong cuộc chiến đấu thực tế, bởi vì ở trong khi chiến đấu thực tế có quá nhiều nhân tố bên ngoài.
Từng giây từng phút trôi qua, không biết đã qua bao lâu, ở đây không có đồng hồ, cô chỉ mơ hồ nghe được có tiếng bước chân nên đẩy Thẩm Diên Dũng đang nằm ở trên đùi cô một cái.
Thẩm Diên Dũng ra hiệu cô không cần nói, ném một cây gậy gỗ ra ngoài, đập trúng lên người kẻ mới tới. Lưu San chỉ nghe thấy tiếng pằng pằng pằng, cũng có thể nhìn thấy những tia sáng màu đỏ. Trong không khí có mùi của đá vôi.
Thẩm Diên Dũng ấn đầu cô xuống. Cô có thể cảm giác được dường như có đạn bắn về phía anh, nhưng mũ của bọn họ đều không bị tiếng động gì.
Thẩm Diên Dũng lựa chọn quân địch quả nhiên rất tốt, tiếng súng giằng co mười phút mới dần dần lắng xuống. Lưu San không biết tình trạng bây giờ thế nào.
Mũ của cô có bốc khói không, người của cô còn lại bao nhiêu, bạn liên minh còn lại bao nhiêu, đối phương đã tiêu hao hết bao nhiêu, tình hình những người khác chiến đấu thế nào?
Với tình hình này, đừng nói là hai mươi bốn giờ, cô cảm thấy bốn mươi hai giờ cũng không ra được đâu.
Cô vốn là một kẻ hay nói, bây giờ chẳng khác nào không thể nói chuyện, bụng lại hơi đói.
Thẩm Diên Dũng bịt miệng của cô, Lưu San ăn được chocolate ngọt ngào.
Anh ta bóc trong lúc súng bắn loạn, tiếng súng lớn như vậy có thể át đi tiếng bóc chocolate. Lưu San nhìn về phía Thẩm Diên Dũng cảm ơn. Nhưng cho dù bọn họ đang dựa sát vào nhau, ngay cả đường nét trên mặt cũng không nhìn thấy rõ được.
Dưới tình huống bây giờ, không phải dựa vào thế lực, mà là tai và sự cảnh giác.
Lưu San ăn chocolate ngọt ngào, cảm thấy mình cũng không có gì oán giận cả. Dù sao cô ăn chocolate là do Thẩm Diên Dũng cho, anh vẫn còn đói bụng đấy.
Thời gian lại trôi qua từng giây từng phút.
Lưu San tìm được một vị trí thoải mái trên mặt đất và nằm xuống ngủ.
Nhưng cô ngủ không ngon. Buổi tối lại lần lượt diễn ra năm lần chiến đấu kịch liệt, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào.
Sáng sớm, trời dần dần sáng lên, trong rừng rậm có chút ánh sáng yếu ớt, có thể thấy đường nét của con người.
Thẩm Diên Dũng hình như cũng đã ngủ, nhắm mắt dựa vào bụi gai.
Anh không sợ bị gai đâm sao?
Lưu San kéo nhẹ tay anh một cái, Thẩm Diên Dũng mở mắt nhìn về phía cô.
Lưu San đối diện với anh, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Người này làm tổng thống tốt thế không làm, cứ nhất quyết vào trong rừng rậm để chịu sự hành hạ, có phải ngốc không?
Thẩm Diên Dũng cái gì cũng tốt, chỉ là mắt không tốt, sở thích cũng không tốt, ví dụ như coi trọng cô chẳng hạn?
Khóe miệng Lưu San kéo lên.
Khóe miệng Thẩm Diên Dũng cũng cong lên, cả hai nhìn nhau cười.
Cô nhìn thấy anh cười thì hơi tức giận.
Anh thích tìm đường chết còn dẫn cô theo làm gì? Cả đêm hôm qua cô đều ngủ không được ngon giấc. Con người cô bình thường đều ăn cơm, thậm chí còn ăn tới vài bữa đấy. Bây giờ thì hay rồi, tối qua không ăn cơm chiều, bữa sáng không dám ăn, cũng đói đến đau cả bụng rồi.
Thẩm Diên Dũng thấy vẻ mặt của Lưu San thì không cười nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK