Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 110: Cố Lăng Kiệt Cũng Cố Lên​




CHƯƠNG 110: CỐ LĂNG KIỆT CŨNG CỐ LÊN
Bạch Nguyệt kéo vali đến nhà Hình Bắc Xuyên rồi gọi cửa.
Giúp việc trong nhà chạy ra mở cổng, thấy Bạch Nguyệt thì khựng lại một chút, khó xử mà quay đầu cung kính nói vọng vào nhà, “Bà chủ, cô chủ ơi, cô Bạch đã đến rồi ạ.”
“Đóng cổng lại, bảo cô ta vào từ cổng sau.” Hình Cẩm Nhi lạnh lùng đáp.
“Dạ.” Giúp việc áy náy nói lại với Bạch Nguyệt, “Ngại quá, cô chủ tôi bảo cô vào từ cổng sau ạ.”
Giúp việc nói xong bèn đóng cửa lại. Bạch Nguyệt nhếch môi, cô đã đoán được sẽ thế này từ trước. Nhưng vào được nhà họ Hình mới chỉ là bước đầu trong kế hoạch của cô thôi. Không nhẫn nhịn được thì chỉ có hỏng việc.
Bạch Nguyệt kéo vali đi đến cổng sau. Bánh xe vali ma sát với nền đất gây tiếng vang rất to, gần như át đi tiếng bước chân của cô.
Cô đang vô cùng bình tĩnh.
Bạch Nguyệt đi đến trước cổng sau.
Người mở cổng lần này là quản gia.
Cô kéo vali vào khuôn viên, đi qua vườn hoa sau nhà mới đến được cửa sau của biệt thự.
Hình Cẩm Nhi đứng đó khoanh tay trước ngực cười khinh khi, “Ngại ghê, biệt thự nhà tôi không chào đón cô. Nếu cô cứ mặt dày mày dạn muốn tới đây thì đằng sau có phòng để đồ, đó chính là chỗ ở của cô sau này.”
“Bố có biết chuyện này không?” Bạch Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Đừng có lấy bố ra để dọa tôi, thành tựu mà ông ấy có được hôm nay đều nhờ công lao của đằng ngoại nhà tôi. Mà đấy, nhà ngoại tôi chẳng liên quan một xu gì đến cô.” Hình Cẩm Nhi nói đầy đắc ý.
Bạch Nguyệt quay người cầm điện thoại chụp lại hình phòng để đồ rồi gửi cho Hình Bắc Xuyên.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Hình Bắc Xuyên ngay lập tức gọi đến, “Cô có ý gì?”
“Nhi bảo sau này con phải ở phòng để đồ, con chỉ muốn biết đó có phải ý của bố hay không thôi.” Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
“Nguyệt, mày phải biết họ không chào đón mày, mày cứ nằng nặc đòi vào ở làm gì.” Hình Bắc Xuyên bực bội nói.
“Con muốn giúp bố mà, nếu con ở nơi khác thì sợ bố sẽ quên con mất. Con thấy lúc trưa nói chuyện rất ổn mà, hay bố nghĩ con gái ruột của một châu trưởng có thể ở phòng để đồ? Con thì cũng chẳng sao đâu, con còn từng ở gầm cầu rồi cơ, nhưng không biết lỡ bạn bè bố đến chơi mà thấy thì sẽ nghĩ sao.” Bạch Nguyệt ung dung nói.
Hình Bắc Xuyên sợ Bạch Nguyệt rồi, ông ta nói một câu bèn cúp điện thoại, “Để tao gọi cho họ.”
Hình Cẩm Nhi bực bội nói, “Bạch Nguyệt, cô còn liêm sỉ nữa hay không? Nhà này không có chỗ cho cô!”
“Chỗ thì phải tự mình chiếm lấy mà không phải ai đó cho mình. Hình Cẩm Nhi, tôi về làm cô sợ à?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Tôi sợ cái đếch gì, tôi có bố mẹ thương yêu, à đấy, bạn trai tôi cũng chính là chồng trước của cô, anh ất cũng thương tôi lắm. Giờ tôi làm ở chỗ anh ấy, ngày ngày được gặp nhau, hạnh phúc chết đi được.” Hình Cẩm Nhi khoe khoang.
“Cô không sợ Tô Khánh Nam nhìn nhiều phát chán sao. Theo hiểu biết của tôi về anh ta thì anh ta cũng không chung thủy gì đâu.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Đó là với loại đàn bà tầm thường thôi, Khánh Nam luôn chờ tôi trở về. Người anh ấy yêu chỉ có mình tôi. Anh ấy nói với tôi rằng chưa từng chạm vào cô.” Hình Cẩm Nhi càng nói càng tự đắc.
“Mong là cô có thể giữ vững sự tự tin này đến mãi mãi về sau.” Bạch Nguyệt khẽ hạ mắt xuống.
Cô nhìn về phía sau Hình Cẩm Nhi.
Thường Như Yên đi đến nói với vẻ không vui, “Cô vào đi, Bắc Xuyên gọi về bảo tôi xếp phòng cho cô.”
“Kìa mẹ, chúng ta đã bàn vậy rồi cơ mà? Cô ta phải ở phòng để đồ!” Hình Cẩm Nhi dậm chân cãi lại.
“Thôi, bố con bảo thế rồi, đừng làm ầm lên nữa.” Thường Như Yên bất đắc dĩ đáp rồi quay người vào nhà.
Bạch Nguyệt kéo vali đi qua Hình Cẩm Nhi.
“Tôi nói hơi khó nghe, tầng trên là phòng tôi, con bé Nhi và Bắc Xuyên, cô không được phép lên tầng hai.” Thường Như Yên vừa nói vừa đẩy cửa một căn phòng gần đó, “Cô ở phòng này đi.”
“Mẹ, phòng này có ma đúng không?” Hình Cẩm Nhi cố ý nói, còn mở to mắt với mẹ mình.
Bạch Nguyệt cười lạnh. Nếu căn biệt thự này có ma thì Hình Bắc Xuyên chết nhát cũng chẳng dám vào ở. Cô thừa biết ý Hình Cẩm Nhi là gì.
“Có người cứ nằng nặc muốn ở, mẹ cũng hết cách.” Thường Như Yên khinh khỉnh đáp.
Bạch Nguyệt vào phòng đóng cửa lại. Cô xem xét kích thước khóa cửa, nếu sau này ở lại đây thì cô mong không có người nào khác có thể tự do ra vào phòng của cô. Vậy thì cô nhất định phải đổi khóa. Còn ga trải giường, chăn gối cũng phải mua mới toàn bộ.
Bạch Nguyệt nghĩ vậy bèn ra ngoài mua đồ.
Hình Cẩm Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Nguyệt bằng ánh mắt nham hiểm, “Mẹ, sao bố lại cho Bạch Nguyệt vào đây ở? Cô ta có phải người nhà chúng ta đâu.”
“Con tưởng bố con muốn cho nó ở lắm à? Nó có nhược điểm của bố con rồi, không cho ở sao được, bố con cũng đành chịu thôi, sau này cứ tỏ thái độ với nó là được.” Thường Như Yên vỗ nhẹ tay Hình Cẩm Nhi, khuyên nhủ cô ta.
“Vậy sao được, con phải nghiền chết cô ta mới được. Mẹ ơi, tối nay con định bảo Khánh Nam đến nhà mình ăn cơm rồi ngủ lại một tối.” Lúc nói nửa câu sau, Hình Cẩm Nhi nũng nịu kéo tay mẹ mình.
“Con đấy, sao có thể giữ đàn ông qua đêm trong nhà thế được, đằng nào thì hai đứa cũng quan hệ với nhau rồi, tính khi nào quyết luôn việc cưới xin đi. Con chưa có thai đấy chứ?” Thường Như Yên nhìn bụng Hình Cẩm Nhi.
“Không ạ. Vậy tối nay ăn cơm, bố mẹ bảo Khánh Nam đi. Vừa lúc cho con Nguyệt nó ghen.” Hình Cẩm Nhi khoái chí đáp.
.
Bạch Nguyệt mua rất nhiều đồ đạc rồi bảo cửa tiệm gửi xe về nhà. Khi cô về đến nhà Hình Bắc Xuyên thì Tô Khánh Nam cũng đã đến.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Khánh Nam nhìn cô đầy hứng thú nhưng trong mắt Bạch Nguyệt chẳng có lấy chút cảm xúc nào, như thể người đối diện cô là một người xa lạ.
Công nhân vận chuyển đồ Bạch Nguyệt vào phòng, còn có người đến đổi khóa cửa mới cho Bạch Nguyệt.
“Chẳng biết cô ta đến nhà mình làm gì. Coi nhà người ta như nhà mình luôn mới hay, đúng là trơ trẽn.” Hình Cẩm Nhi nói to cho mọi người đều nghe thấy.
Bạch Nguyệt tiễn công nhân rồi đi về phòng.
“Quái gở khiếp, giờ chỉ sợ nửa đêm cô ta ra khỏi phòng rồi thừa dịp chúng ta đang ngủ, cho chúng ta mỗi người một nhát dao. Mẹ ơi, con sợ lắm, chìa khóa trong nhà được quản lý chặt chẽ rồi phải không, mẹ nhớ phải khóa kỹ cửa trước khi đi ngủ đó.” Hình Cẩm Nhi nói đầy đề phòng.
“Mẹ biết rồi, để mẹ gọi cho bố con xem bao giờ bố con về ăn cơm.” Thường Như Yên nói xong bèn đi gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn Hình Cẩm Nhi mà khẽ cười, một nụ cười rực rỡ nhưng đầy ý nghĩa sâu xa, như một kẻ đi săn đang ẩn núp trong bóng tối.
Hình Cẩm Nhi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cô ta nhất định phải nghĩ cách đuổi Bạch Nguyệt đi mới được.
Bạch Nguyệt vào phòng mở máy tính, lên mạng tra vài thông tin, cuối cùng cô đã tìm thấy địa chỉ hiện tại của người kia...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK