Chương 284: Anh Không Tin Bất Kì Ai, Chỉ Tin Bạch Nguyệt
“Không nên tùy tiện đi theo người lạ, dì và con thực ra không thân quen, nơi con muốn đi, có thể bảo mẹ con đưa con đi.” Bạch Nguyệt xoa đầu đứa nhỏ, dịu dàng nói.
“Nơi đó không thể để mẹ con biết, nếu không, con sẽ bị đưa đi. Nhưng con muốn đi lấy một thứ rất quan trọng, dì, con tin dì, dì giúp con có được không? Nếu không con sẽ chết mất.” Đứa nhỏ cầu xin.
“Con muốn đi đâu? Muốn lấy cái gì?” Bạch Nguyệt phòng bị hỏi. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Là bản đồ trước đây con giấu đi, con phải đi đến đó thì mới biết cụ thể giấu ở đâu, con đã đánh dấu rồi.” Đứa nhỏ nói.
Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn kỹ đứa nhỏ: “Bản đồ gì?”
“Liên quan đến miếng đất có bảo tàng, con muốn lấy để đưa cho bố.” Đứa nhỏ nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, nghe ra được lỗi phi logic trong lời nói của đứa nhỏ.
“Vậy con nên trực tiếp tìm bố con, nói chuyện bản đồ với bố con, chứ không phải dì.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng từ chối.
Đứa nhỏ tức giận: “Rốt cuộc dì có đưa con đi hay không?”
“Vì sao bản đồ miếng đất đó không thể để mẹ con biết? Vì sao sau khi mẹ con biết, con sẽ bị đưa đi? Vì sao dì không giúp con, con sẽ chết?” Bạch Nguyệt hỏi liền một tràng câu hỏi.
Đứa nhỏ bỗng dưng không bịa ra được lý do nào, nắm lấy gạt tàn trên bàn, dùng sức đập lên đầu mình, máu tươi liền chảy ra.
Bạch Nguyệt đứng yên bất động, híp mắt lại nhìn nó.
Đứa nhỏ vứt gạc tàn xuống dưới chân Bạch Nguyệt, chạy ra khỏi phòng bao, hét lên: “Đánh người rồi, mẹ ơi, dì ấy đánh con, mẹ ơi.”
Bạch Nguyệt đứng ở cửa phòng bao, nhìn đứa nhỏ chạy ra ngoài.
Rõ ràng biết rõ, trước mắt là một âm mưu, cô còn đuổi theo làm gì.
Cô cũng không ngốc nghếch mà ở đây chờ Chu Hân Ly quay lại chất vấn. Cố Lăng Kiệt sắp cưới người khác rồi, người này không phải cô, cũng không phải Chu Hân Ly, Chu Hân Ly đấu cùng cô, không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa, cô cũng không có tâm trí mà dây dưa phiền phức.
Bạch Nguyệt rời khỏi từ cửa sau, đi bộ quay lại khách sạn.
Nửa tiếng sau, cô vừa về khách sạn, điện thoại liền vang lên. Cô thấy là Chu Hân Ly gọi, bắt máy: “Bạch Nguyệt, giờ hai người đều không ở phòng bao nữa sao? Tôi quay lại tìm hai người, không thấy ai cả.”
“Con trai cô nói muốn tôi đưa nó đến một nơi, cô biết nơi đó là đâu không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Cái gì, một nơi? Nơi nào cơ?” Ngữ khí của Chu Hân Ly tràn đầy khó hiểu.
“Nó nói nơi đó không thể để cô biết, sau khi cô biết, nó sẽ bị đưa đi, còn sẽ chết.
Tôi đã nói chuyện này với Cố Lăng Kiệt rồi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Câu này là có ý gì? Tiểu Bảo nói thế thật sao? Giờ nó đang ở đâu?” Chu Hân Ly hỏi.
“Sau khi nó tự lấy gạc tàn đập vào đầu nó, liền xông ra khỏi phòng bao, không biết đi đâu nữa.” Lời Bạch Nguyệt vừa dứt, Chu Hân Ly liền tắt máy.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía tiểu Bảo đứng bên cạnh: “Lần này con hại mẹ thảm rồi, vì sao con lại nói kiểu như không thể để mẹ biết? Còn bị đưa đi sẽ chết nữa? Bố con sẽ cho rằng mẹ là người xấu.”
Tiểu Bảo sợ hãi nhìn Chu Hân Ly: “Dì ấy không chịu đi theo con.”
“Giờ con chạy mau, nếu bố con tìm được con, nhất định phải phủ nhận, bảo rằng không hề nói như thế, là Bạch Nguyệt đánh con. Con phải kiên định, lúc cần thiết thì tiếp tục dùng khổ nhục kế, giờ dùng là vì hạnh phúc sau này của chúng ta, con biết chưa?” Chu Hân Ly dặn dò.
“Con biết rồi, mẹ ơi, còn sẽ không khiến người phụ nữ xấu xa kia cướp đi bố.” Tiểu Bảo nói, tiếp tục chạy về phía sau ngõ.
Chu Hân Ly lo lắng gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt: “Anh Kiệt, tiểu Bảo có chuyện rồi, em tìm khắp nơi đều không thấy nó.”
“Sao lại thế?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Hôm nay em hẹn Bạch Nguyệt, muốn trả lại giấy tờ nhà đất cho anh, em để mình tiểu Bảo ở lại cùng Bạch Nguyệt.
Nhưng khi em quay về phòng bao, Bạch Nguyệt và tiểu Bảo đều không thấy nữa. Em vừa gọi cho Bạch Nguyệt, cô ấy nói thấy tiểu Bảo chạy ra ngoài, cô ấy cũng không biết tiểu Bảo chạy đi đâu nữa.
Tiểu Bảo rất ngoan, cũng rất nghe lời, vì sao đột nhiên lại chạy đi chứ?” Chu Hân Ly hướng toàn bộ mũi nhọn về phía Bạch Nguyệt.
“Tôi biết rồi, giờ tìm tiểu Bảo trước rồi nói.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát tắt máy. Bạch Nguyệt nghỉ ngơi nửa tiếng, ra ngoài, đi ăn ở quán mì gần khách sạn.
Ăn được một nửa, điện thoại reo lên.
Cô thấy là số lạ, bắt máy: “Nếu muốn đứa trẻ sống, thì đến công viên Thanh Trúc.”
“Gọi nhầm máy rồi sao?” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
“Cô là Bạch Nguyệt đúng không? Tiểu Bảo đang ở trong tay chúng tôi, trong vòng hai tiếng mà cô còn không tới, chỉ có thể thấy xác đứa trẻ thôi.” Đối phương cảnh cáo.
“Cái đó, có lẽ các người nên tìm bố hoặc mẹ của đứa trẻ, tìm ông bà của nó cũng được. Tôi và đứa trẻ này không có chút quan hệ nào. Xin lỗi, ngoài ra, nếu còn gọi điện làm phiền tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, tự lo lấy mình đi.” Bạch Nguyệt nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.
Đối phương: “…”
Cô ăn xong trả tiền, ngược lại cảm thấy rất kì lạ, đối phương rốt cuộc muốn bày trò gì.
Cô lái xe, đến công viên Thanh Trúc.
Từ xa, đã thấy Cố Lăng Kiệt.
“Bố ơi, là người phụ nữ kia đánh con, cô ấy còn muốn đánh nữa, con liền chạy đi.” Tiểu Bảo tố cáo.
“Con nói Bạch Nguyệt đánh con, sao có thể chứ? Tiểu Bảo, không được nói bậy, sao cô ấy có thể đánh con chứ?” Chu Hân Ly không tin nói.
“Chính là người phụ nữ kia đánh con, còn ép con nói, mẹ con có chuyện gì, con không nói, dì ấy liền đánh con.” Tiểu Bảo chu miệng ủy khuất nói.
Chu Hân Ly quan sát sắc mặt của Cố Lăng Kiệt, dịu dàng nói: “Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, mẹ tin Bạch Nguyệt không phải người như thế.”
Cố Lăng Kiệt nhìn tiểu Bảo, trên mặt có chút lạnh nhạt, quỳ xuống nói: “Con không muốn Bạch Nguyệt làm mẹ con đúng không?”
Bỗng chốc Chu Hân Ly nghe ra được cạm bẫy trong câu đó, lập tức nói: “Sao lại vậy chứ, Bạch Nguyệt giỏi giang lại hiểu chuyện như vậy, là người mà mẹ có thể tin tưởng.”
Cố Lăng Kiệt nhìn Chu Hân Ly, không thay đổi sắc mặt nói: “Cô hiểu rõ cách làm người của tiểu Nguyệt, tự nhiên sẽ cảm thấy như vậy. Tiểu Bảo còn nhỏ, nó chỉ dựa theo phán đoán chủ quan, suy nghĩ của nó đối với tôi rất quan trọng.”
Chu Hân Ly bị Cố Lăng Kiệt chặn họng, không biết nói gì nữa.
Tiểu Bảo dường như đồng tình, nói: “Con không thích dì ấy làm mẹ mình, con có mẹ của mình, tại sao phải cần người khác làm mẹ mình chứ?”
“Vì thế, con dùng cách này để hãm hại cô ấy?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dừng trên trán tiểu Bảo: “Lại không biết rằng người bố muốn cưới là một người khác, làm gì cũng là phí công, sau này đừng làm chuyện tổn hại đến mình nữa.”
Chu Hân Ly chấn kinh: “Người anh muốn cưới không phải là Bạch Nguyệt? Vì sao? Bạch Nguyệt tốt như thế.”
Cố Lăng Kiệt đứng lên nhìn Chu hân Ly, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Nếu cô không nuôi tiểu Bảo thật tốt, tôi sẽ đòi lại quyền nuôi dưỡng nó.”