Chương 710: Bình Yên Trước Giông Bão (2)
CHƯƠNG 710: BÌNH YÊN TRƯỚC GIÔNG BÃO (2)
“Nguời của anh khi nào tới?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ngày mai, có lẽ anh sẽ đưa ba người tới đây, hai người e là không kịp làm cơm cho nhiều chiến sĩ như vậy. Bọn họ còn phải lau dọn nhà cửa, giặt quần áo cho các chiến sĩ và làm các việc khác. Hơn nữa không phải trước đó em nói muốn mua dụng cụ thí nghiệm sao? Anh tìm cho em một chuyên gia kiến trúc rồi để các chiến sĩ giúp đỡ xây phòng mới, sau đó có lẽ sẽ rất bận.” Hình Thiên suy nghĩ chu toàn.
Bạch Nguyệt trầm tư.
Trước kia muốn xây phòng để dụng cụ thí nghiệm là vì muốn nghiên cứu thuốc giải.
Bây giờ cô đã quyết định đi giúp đỡ Cố Lăng Kiệt rồi, còn cần xây phòng sao?
À, phải rồi, cô có thể ủy thác chuyện thuốc giải cho Hình Thiên.
“Anh vất vả rồi.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
Hình Thiên cười: “Chỉ cần có em ở đây, anh làm gì cũng không vất vả.”
“Còn một chuyện nữa, có thể lấy tro cốt của Cố Lăng Kiệt về không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Nhập thổ vi an, em muốn đào mộ của cậu ấy lên để lấy tro cốt sao? Bây giờ cậu ấy đang ở bên ông bà, ba mẹ cũng rất vui vẻ, sẽ không cô đơn đâu.”
“Ồ.” Bạch Nguyệt trả lời một tiếng, ánh mắt có hơi mờ mịt.
Cô không đưa Cố Lăng Kiệt về được cũng chỉ còn cách đến chỗ anh giúp thôi.
Một lúc sau, bọn họ đã tới bên hồ, Trương Tinh Vũ đã xong lưới, Hình Thiên ngồi xuống bắt đầu câu cá.
“Tôi đi về lấy lều và bếp lửa, nếu không sẽ rất lạnh.” Trương Tinh Vũ nói rồi nhanh chóng chạy đi.
Bạch Nguyệt ngồi cạnh Hình Thiên, bình tĩnh nhìn lưới câu, không nghĩ gì cả.
Hồ của bọn họ có rất nhiều cá, hơn nữa bình thường cũng không nuôi vẫn rất dễ câu. Không lâu sau, Hình Thiên đã câu được một con cá trích.
Bạch Nguyệt vốn muốn giúp anh bỏ cá vào thùng nước.
“Trời lạnh lắm rồi, em ở bên cạnh nhìn là được rồi.” Hình Thiên quan tâm nói rồi lấy cá từ móc câu ra bỏ vào thùng nước.
Bạch Nguyệt si mê nhìn khuôn mặt giống Cố Lăng Kiệt như đúc của Hình Thiên, hơi nở nụ cười.
Cô dường như thông qua Hình Thiên để nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Hình Thiên thấy Bạch Nguyệt cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Anhtin rằng, thời gian dài trôi qua, cô sẽ yêu anh như lúc ban đầu cô yêu Cố Lăng Kiệt vậy.
Trương Tinh Vũ lái xe tới: “Thủ trưởng, phu nhân, tôi đã mang lều tới rồi, hai người vào trong lều cầu cá sẽ ấm hơn nhiều đấy ạ.”
Anh lấy bếp lửa ra trước rồi đổ nước lên trên bếp, chỉ trong nháy mắt hơi nước đã bay lên đọng lại trên da thịt, rất ấm áp.
Trương Tinh Vũ đốt bếp lửa xong lại mở lều ra, trải đệm xốp lên trên.
“Buổi tối có thể câu được cá không?” Bạch Nguyệt nói rì rầm.
“Trên thực tế, hiệu quả câu cá buổi tối còn tốt hơn ban ngày, nhưng tốt nhất là dùng ánh sáng xanh vì màu ánh sáng đó thu hút được cá qua đây.” Hình Thiên giả thích.
“Ừm.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Em vào lều đợi đi, trong đó rất ấm.” Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, cô vào trong lều ngồi, nhìn mặt hồ.
Trương Tinh Vũ thấy bầu không khí tốt đẹp của bọn họ cũng không ở lại làm bóng đèn nữa, lái xe đi về.
Hai mươi phút sau, Hình Thiên lại câu được một con cá trắm đen rất lớn, ước chừng hơn mười cân.
Bạch Nguyệt vui mừng chạy ra, có con cá này Lưu San có thể ăn thoải mái rồi.
“Em cảm thấy dựa vào cái hồ này có thể sống được một đời, không cần lo cơm ăn áo mặc.” Cô cười vui vẻ nói.
“Ừ, em thích câu cá, anh sẽ thường xuyên cùng em câu. Mùa xuân đến, làm một cái ao ở chỗ đất trống bên kia sau đó thả tôm hùm vào. Như vậy mùa hè có thể ăn tôm hùm rồi.” Hình Thiên đề nghị.
Bạch Nguyệt gật đầu cười, nghe có vẻ rất vui vẻ: “Chúng ta về thôi, đủ ăn rồi.”
“Ừ, đi thôi.” Hình Thiên một tay cần dụng cụ câu cá, một tay xách thùng nước đi phía trước.
Bạch Nguyệt đi đằng sau anh.
Trời mùa đông tối rất nhanh. Bọn họ về đến nhà là sáu giờ mười mà trời đã đen kịt rồi.
Bạch Nguyệt và Tống Tâm Vân vào bếp xử lý cá.
Hình Thiên và Trương Tinh Vũ thương lượng chuyện xây phòng.
Sáu giờ ba mươi, điện thoại Bạch Nguyệt vang lên.
Cô thấy là Lưu San liền nhanh chóng nghe máy.
“Tiểu Bạch, vệ sĩ gác cửa của cậu ngăn không cho tớ vào, cậu nói với bọn họ một câu đi.” Lưu San nói.
“Ừ ừ, cậu đưa điện thoại cho bọn họ đi.” Bạch Nguyệt trả lời.
Cô nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng của vệ sĩ gác cửa: “Phu nhân.”
“Để cô ấy vào đi, cô ấy là bạn tôi.” Bạch Nguyệt cúp máy, nói với Tống Tâm Vân: “Bạn con sắp đến rồi, nước lẩu đã được chưa mẹ? Con đi thu xếp cá trước.”
“Được rồi, mẹ có làm thêm mồi nôi tôm, bên trong có rất nhiều cánh gà, có lẽ cũng không tệ đâu.” Tống Tâm Vân nói.
“Quá tuyệt vời, cảm ơn mẹ.” Bạch Nguyệt mở nắp nồi ra, cho dầu, hạt tiêu, hẹ, gừng và tỏi vào rồi cho cá vào cho thơm, sau đó mới cho vào nồi lẩu.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Mẹ, việc còn lại làm phiền mẹ rồi, con đi đón bạn đã nhé.” Bạch Nguyệt nói rồi nhanh chóng tháo tạp dề ra.
“Ồ, được rồi, con đi mau đi.” Tống Tâm Vân đáp lời.
Bạch Nguyệt chạy ra cửa.
Xe Lưu San đã vào rồi, đang đỗ trên bãi cỏ.
Bạch Nguyệt đi tới, kéo tay Lưu San nhẹ giọng nói: “Có chuyện này, Hình Thiên đang ở cùng chúng tớ, mẹ tớ vẫn chưa biết anh ấy không phải Cố Lăng Kiệt, cậu đừng nói gì nhé nếu không mẹ sẽ rất buồn.”
“A? Hình Thiên ở cùng mọi người sao? Nếu như bác thích anh ấy là Cố Lăng Kiệt, vậy cậu với anh ấy không phải là sẽ ở cùng một phòng sao?” Lưu San kinh ngạc nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh ấy ngủ ở sô pha. Cậu nhớ không được nói gì đấy.”
Lưu San đưa tay làm động tác khóa miệng.
Cô mở cửa, lấy từ bên trong ra hai giỏ hoa quả: “Hành lý của tớ để trong xe trước, tớ ở chỗ cậu hai ngày nhé.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đưa Lưu San vào biệt thự.
Vừa vào cửa, Lưu San đã ngửi thấy mùi thơm: “Thơm quá, ngửi thôi đã khiến tớ đói lắm rồi. Hôm nay tớ vẫn chưa ăn gì đây này.”
Bạch Nguyệt cười: “Đi rửa tay đi rồi ra bàn ăn ngồi, có thể ăn rồi, có lẩu cá và tôm cay, mẹ chồng tớ đặc biệt làm đó.”
“Mẹ chồng cậu thật tốt.” Lưu San đặt giỏ hoa quả xuống liền nhìn thấy Tống Tâm Vân, cười gọi: “Con chào dì.”
“Được rồi, mau ngồi xuống đi, có thể ăn rồi. Dì đi gọi Cố Lăng Kiệt và Trương Tinh Vũ vào ăn.” Tống Tâm Vân lấy bát đũa đặt lên bàn.
“Cu ngồi trước đi, tớ làm gia vị cho cậu.” Bạch Nguyệt nói rồi đi vào bếp.
Lưu San cũng đi theo: “Tới thích ăn ngọt một chút.”
“Biết rồi.” Bạch Nguyệt pha năm đĩa gia vị rồi đặt lên bàn ăn.
Hình Thiên và Trương Tinh Vũ vẫn còn đang nói chuyện.
Hình Thiên nhìn thấy Lưu San, lịch sự cười một chút.
Lưu San cũng nở nụ cười: “Chào thủ trưởng, được ăn cơm cùng thủ trưởng đúng là phúc khí tu luyện một trăm năm.”
“Cậu nhây quá đó.” Bạch Nguyệt nói với Lưu San. “Ăn cơm thôi, cậu ăn thử con cá này đi, Lăng Kiệt vừa câu từ hồ đó.”
Hình Thiên nhìn Lưu San, trong con ngươi tối màu xẹt qua một tia khác thường, rất phức tạp và có chút u ám, tựa hồ ẩn chứa sự chết chóc...