Chương 1307: Em Thích Làm Gì Cứ Làm, Có Anh Ở Đây Rồi, Không Sao Cả
CHƯƠNG 1307: EM THÍCH LÀM GÌ CỨ LÀM, CÓ ANH Ở ĐÂY RỒI, KHÔNG SAO CẢ
"Không cần thỏa hiệp, nếu thật sự trở mặt, ông ta sẽ tổn thất hơn anh nhiều, anh chắc thắng sáu mươi phần trăm." Hạng Thịnh Duật khẳng định.
"Em không phải thỏa hiệp, mà là lựa chọn tình thế có lợi nhất với mình, em biết anh sẽ thắng, tương lai anh có khả năng thắng trăm phần trăm, nhưng bây giờ, em không muốn anh bị Bộ giám sát mang đi, sau khi bị mang đi, em cảm thấy cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên, còn có một nguyên nhân nữa, đó là em cảm thấy tạm thời không làm Bộ trưởng nội các cũng là chuyện tốt, Bộ ngoại giao đã do em giám sát rồi, không thể ăn quá tham, sẽ bị nghẹn." Mục Uyển nói.
"Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh đi Bộ giám sát, Hoa Cẩm Vinh không thể không thả anh, lúc nào anh cũng có thể lấy đầu ông ta." Hạng Thịnh Duật chắc chắn nói.
"Vì vậy, nếu anh đàm phán với ông ta, sẽ khiến ông ta càng e ngại anh, một khi ông ta càng e ngại anh, ông ta sẽ càng nhằm vào anh, ông ta càng muốn khiến anh mất chức." Mục Uyển lo lắng nói.
"Chức vụ của anh không phải thứ ông ta có thể hủy bỏ, như vậy chẳng khác nào ông ta đã làm tê liệt hơn phân nửa chính trị và kinh tế nước M."
"Anh đã từng nghe chuyện về Hàn Tín chưa?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, sâu xa nhìn Mục Uyển.
"Ông ta công cao át chủ, đầu tiên Lưu Bang phế đi chức vụ của ông ta, sau đó vợ Lưu Bang mời ông ta vào cung, trực tiếp giết chết ông ta. Ngũ Tử Tư anh biết không? Ông ta cũng vì công cao át chủ, quyền cao át chủ. Hoa Cẩm Vinh sẽ không tha cho anh, lúc này, anh chỉ có thể thu mình lại chút, trừ khi anh có tự tin thắng trăm phần trăm, còn không thì dễ bị kẻ khác nắm được điểm yếu." Mục Uyển nghiêm túc nói.
"Hoa Cẩm Vinh thật đúng là tiểu nhân."
"Cho nên, thà rằng đắc tội quân tử, cũng đừng đắc tội tiểu nhân, còn có một câu, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao máu, người biết nhẫn mới có thể hoàn thành đại sự. Anh đi Bộ giám sát em không an tâm, không phải chúng ta nhu nhược mà nhẫn, mà vì càng thêm cứng cỏi, thành thục, cơ trí mà nhẫn, người xúc động chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu." Mục Uyển khuyên nhủ.
"Vậy để anh gọi cuộc điện thoại này nhé." Hạng Thịnh Duật không muốn Mục Uyển chịu ức hiếp.
"Em là vợ tương lai của anh, để em ở phía trước, vì anh là chủ nhà, em mất mặt cũng không sao, có anh bên cạnh, em không hề mất mặt." Mục Uyển biết Hạng Thịnh Duật bực bội.
Thật ra anh rất ngang ngược, để anh cúi đầu đàm phán với Hoa Cẩm Vinh, trong lòng cô cũng không thoải mái.
"Anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này, bảo vệ em ở phía sau." Hạng Thịnh Duật phản đối.
Mục Uyển mỉm cười: "Từ bắt đầu em đã nói với anh, em không muốn tránh sau lưng anh, em muốn cùng anh kề vai chiến đấu, không phải anh yêu em sao, nếu anh yêu em thì nên làm chuyện em muốn làm, mà không phải làm việc anh cho là đúng, đây là lời Bạch Nguyệt thường nói."
Hạng Thịnh Duật đã thỏa hiệp, một câu không phải anh yêu em sao, đã phản bác tất cả lý do của anh.
"Em cứ thoải mái gọi, thoải mái nói, nếu như em không vui, Hoa Cẩm Vinh khiến em tức giận, thì anh sẽ để ông ta xéo đi, có anh ở đây, không sao cả." Hạng Thịnh Duật kiên quyết nói.
"Vâng, em biết." Mục Uyển lo Hạng Thịnh Duật nghe thấy âm thanh vô liêm sỉ của Hoa Cẩm Vinh sẽ kích động: "Em trở về phòng gọi, anh đừng đi theo, em sẽ cảm thấy ngại."
Hạng Thịnh Duật hơi nhíu mày: "Có cái gì mà ngại, em và anh còn cần giữ ý sao?"
"Đúng là sẽ ngại." Mục Uyển đi về phía phòng.
Hạng Thịnh Duật lo cô sẽ bị Hoa Cẩm Vinh bắt nạt, nên đi theo.
Mục Uyển rất không khách khí... nhốt anh ở ngoài cửa.
Hạng Thịnh Duật: "..."
Cô gọi điện thoại, điện thoại đổ chuông ba tiếng, Hoa Cẩm Vinh nghe máy.
"Có việc gì?" Hoa Cẩm Vinh lạnh lùng hỏi.
"Tôi đã nghe nói chuyện trên hội nghị." Mục Uyển cũng lãnh đạm nói.
Hoa Cẩm Vinh cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: "Cô thì tính là cái gì, muốn quản lý nội các sao, cô cho rằng cô vẫn là hoàng hậu sao? Tôi đã từng gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy."
"Tôi cảm thấy hình như ngài có chút hiểu lầm rồi, đầu tiên, là phu nhân Lan Ninh muốn làm quản lý nội các, mà nhân phẩm của phu nhân Lan Ninh trước kia ngài cũng biết rồi đấy, vì lợi ích bản thân, bà ta tình nguyện tổn hại lợi ích quốc gia, bà ta làm Bộ trưởng nội các, tôi thật là không yên lòng, nên muốn giám sát bà ta mà thôi."
"Cái gì tổn hại lợi ích quốc gia, không phải ngay từ đầu cô đã sắp xếp ổn thỏa vụ đánh cược sao, giờ cô lại muốn lôi kéo tôi, tâm cơ của cô cũng quá sâu rồi."
Mục Uyển biết Hoa Cẩm Vinh đã nhận định, hơn nữa, Hoa Cẩm Vinh cảm thấy Hạng Thịnh Duật uy hiếp tới địa vị của ông ta, nên tự nhiên coi anh là kẻ thù.
Cô nói cái gì, ông ta cũng cảm thấy không có ý tốt, nói nhảm cũng không hay gì, cứ trực tiếp đàm phán ổn thỏa đã.
"Tôi có thể không làm Bộ trưởng nội các, nhưng điều kiện là khuyên ngài đừng động tới Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển nói thẳng.
"Tôi động đến cậu ta thì sao, cô cho rằng cô làm được Bộ trưởng nội các sao? Quốc gia này vẫn phải nghe lời nói của tôi, lời các người tính là thứ gì chứ, tất cả vinh dự của các người đều là tôi cho, trong mắt tôi, các người cũng chỉ là tay sai mà thôi." Hoa Cẩm Vinh nổi giận nói.
Mục Uyển cảm thấy, may mà không để Hạng Thịnh Duật nghe những nội dung này, nếu không với tính tình nóng nảy đó của anh...
"Ngài thật cho rằng tôi không làm được Bộ trưởng nội các sao? Ngài thật coi quốc gia này là của ngài sao? Chà, quốc gia này là của công dân, của dân chúng, bây giờ internet rất phát triển, nếu ngài mất đi lòng dân, ngài cảm thấy ngài còn có thể ngồi ở vị trí này sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Cô đang uy hiếp tôi?" Âm thanh Hoa Cẩm Vinh hung ác nham hiểm.
"Không phải tôi uy hiếp ngài, mà là tôi đang nhắc nhở ngài, ngài tùy tiện giam giữ một người, nói còn nghe được sao, Hạng Thịnh Duật đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia, chỉ một điểm này, phía nhà họ Hoa có thể gán cho ngài tội mưu hại người trung thành, kéo ngài từ trên quyền vị xuống, quan hệ ổn định nhất là quan hệ chân vạc, đạo lý này, chắc chắn ngài hiểu, hơn nữa, nếu Hạng Thịnh Duật muốn vị trí này của ngài, thì đã sớm muốn rồi, nếu như truy đến cùng việc hoàng hậu chết, ngài biết ai giết, tại sao chuyện này không giải quyết được, ngài có thể chưa từng nghĩ sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Dính đến quyền vị, Hoa Cẩm Vinh hơi bình tĩnh lại: "Những lời này của cô rốt cuộc là ý gì, hãy nói thẳng đi, tôi không có thời gian dây dưa với một người phụ nữ như cô."
"Thứ nhất, nếu Hạng Thịnh Duật muốn vị trí này của ngài, thì đã điều tra sâu chuyện hoàng hậu chết, mà không phải không giải quyết được gì, thứ hai, ngài muốn, chẳng qua chỉ là bảo toàn vị trí Bộ trưởng nội các của phu nhân Lan Ninh, tôi sẵn sàng nhường, thứ ba, thế chân vạc là ổn định nhất, nếu chỉ còn hai cái là không vững vàng nhất, cộng thêm việc ngài mưu hại người trung thành trước đây, quan hệ của Hạng Thịnh Duật rộng như vậy, bao gồm Hạng Vũ Thái, đều sẽ vì sự bất công của ngài mà nghiêng về phía Hoa Quan Lâm, ngài trở mặt với Hạng Thịnh Duật, cũng chính là lúc ngài bắt đầu xong đời, nói không chừng bây giờ phu nhân Lan Ninh đã theo phe Hoa Quan Lâm, ngài đã dọn cỗ cho bà ta rồi." Mục Uyển nói.