Chương 662: Em Bằng Lòng Không
CHƯƠNG 662: EM BẰNG LÒNG KHÔNG
Bạch Nguyệt đã hiểu ra, cô ấy đã thích Thẩm Diên Dũng.
Kết quả này là điều cô muốn thấy, Lưu San có thể hạnh phúc bên Thẩm Diên Dũng.
“Nàng San, cậu phải nhớ, không quản được đàn ông đây, việc cậu phải làm là, khiến mình trở nên tốt hơn, đừng phí tâm trí vào việc ghen ghét người khác, khi người phụ nữ vì người đàn ông mà đánh mất chính mình, bắt đầu điên cuồng đố kỵ và không có cảm giác an toàn, cũng có nghĩa là đang mắt đầu mất giá, cậu hiểu không?” Bạch Nguyệt đầy kinh nghiệm nói.
“Ồ, được, tớ biết rồi, tớ thấy Hoa Tiên kia mới mất giá, tớ thì không, ha ha ha.” Lưu San cười hì hì nói.
Bạch Nguyệt: “...”
“Ừm, cậu nghĩ kỹ đi. Chỗ của tớ luôn mở cửa đón chờ cậu, tớ luôn ở đây.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
“He he, may mà cậu không phải đàn ông, nếu không tớ chắc chắn sẽ yêu cậu, à đúng rồi, lần này cậu cùng Hình Thiên đi nước B à?” Lưu San hỏi.
“Nước B gì?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Cậu vẫn chưa biết à?” Lưu San ngạc nhiên.
Cô còn tưởng Bạch nguyệt biết.
“Là thế này, nước tớ có 5 gián điệp ở nước B, hai người bị bại lộ, Hình Thiên là bộ trưởng ngoại giao, phải qua bên đó giao thiệp.
Thẩm Diên Dũng nói cậu là chuyên gia đàm phán, muốn cậu đi cùng. Bọn họ chắc đang họp, tin này vẫn chưa lộ ra.” Lưu San giải thích.
Bạch Nguyệt hiểu ra, tại sao hôm qua Hình Thiên tự nhiên lại đi đột ngột.
“Lưu San, chỗ tớ có việc, gọi lại sau nhé.” Bạch Nguyệt nói.
“Ồ ồ ồ, vậy tối gọi lại.” Lưu San đầy hy vọng nói.
“Ừm.” Bạch Nguyệt ngắt máy.
Cô gọi ngay cho Hình Thiên.
Hình Thiên đang họp, thấy Bạch Nguyệt gọi tới, gật đầu với Thẩm Diên Dũng, anh đi ra, đến nơi không có người mới nghe điện thoại: “Tiểu Nguyệt, sao thế? Chỗ em xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, em đang trên đường đến đồn cảnh sát, anh sắp phải đến nước B à?” Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
“Thẩm Diên Dũng cử em đi, bây giờ đang thảo luận việc đó, có phản đối có ủng hộ, nhưng nếu đi, chiều nay phải xuất phát luôn, em thấy được không?” Hình Thiên hỏi.
Bạch Nguyệt im lặng, hơi thở tăng nhanh hơn.
Hình Thiên nhẫn nại đợi.
“Chuyện này xảy ra là tại em đúng không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Không biết ai đứng đằng sau, nguyên nhân cụ thể không thể xác định.” Hình Thiên trầm giọng nói.
“Đó là anh lừa mình dối người, Lăng Kiệt, anh cũng nhìn thấy rồi, một khi anh trở thành mục tiêu của bọn họ, sẽ nhận phải sự công kích không ngừng, chúng ta sẽ hại người vô tội, bọn họ bị điên rồi, vì lợi ích của mình mà mặc kệ mọi thứ.” Bạch Nguyệt hơi mất bình tĩnh.
“Nhưng anh không thể đứng yên nhìn em gặp chuyện, đối với anh, em là người quan trọng nhất.”
“Nếu anh chết ở nước B, anh tưởng mục đích của họ là bạo lộ mọi chuyện sao? Đó chỉ là bắt đầu thôi, chỉ cần anh tới nước B, bọn họ sẽ cố gắng giết anh bằng mọi cách, anh mà đã chết ở nước B rồi, bọn họ sẽ có lí do khống chế nước B, loại bỏ mâu thuẫn.” Bạch Nguyệt giận nói.
Được Bạch Nguyệt nhắc nhở, Hình Thiên hoảng hốt nhận ra: “Thế nên, anh nên bầu vé phản đối, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi một mình.”
Hình Thiên ngắt máy.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi.
Cô biết mình vì lo lắng mà ăn nói hơi quá, toàn chỉ trích.
Nhưng anh làm sai chỉ vì bảo vệ cô.
Cô là người không có lập trường, tức giận với anh.
Anh làm mọi thứ đều vì cô, cô lại chỉ trích anh, là ai thì cũng tủi thân.
Bạch Nguyệt muốn gọi điện tới xin lỗi anh, nhưng Hình Thiên không nghe, anh nói: “Tôi cũng không đồng ý việc Bạch Nguyệt đi, cô ấy có giỏi thế nào, cũng là một công dân bình thường, tôi có thể giải quyết ổn thỏa.”
Hình Thiên nói vậy, Thẩm Diên Dũng khựng lại, Hình Thương vốn dĩ phản đối, nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, bây giờ người vẫn chưa đưa ra ý kiến chỉ còn Thẩm Diên Dũng và Tả Đoàn Niên.
Thẩm Diên Dũng im lặng, ánh mắt sâu xa, liếc Tả Đoàn Niên.
“Với năng lực của Bạch Nguyệt, tôi nghĩ mọi người ngồi ở đây đều biết rõ, cô ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng, có địa vị trên quốc tế, tài ăn nói càng không cần nhắc, tin rằng rất nhiều người tự mình hiểu được, bây giờ chuyện nước quan trọng, cô ấy tuy không phải là người trong nhà nước, nhưng là một công dân của đất nước, tôi nghĩ cô ấy có quyền, và có nghĩa vụ tới nước B đàm phán.” Tả Đoàn Niên nói.
Tả Đoàn Niên nói vậy, Hình Thiên càng không muốn Bạch Nguyệt đi.
Bạch Nguyệt nói một điều mà anh không nghĩ tới, nếu anh và Bạch Nguyệt tới nước B, nước B có tội, Tả Đoàn Niên một phát xử lý hai cái gai trong mắt, đến lúc đó anh lập tức xuất binh, trở thành anh hùng trong mắt người dân.
Anh chỉ muốn cùng Bạch Nguyệt lập công, lại quên mất có kế trong kế, là anh bỏ lỡ mất.
Ánh mắt mọi người đặt lên người Thẩm Diên Dũng, để Thẩm Diên Dũng quyết định.
“Tôi gọi điện cho Bạch Nguyệt, xem cô ấy nghĩ thế nào?” Thẩm Diên Dũng nói, rồi gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.
“Alo, Bạch Nguyệt, tôi là Thẩm Diên Dũng, là thế này, nước B bắt người của nước A, nói là gián điệp, chúng tôi cần người cùng bộ trưởng Hình Thiên tới nước A đàm phán, cô đồng ý không?” Thẩm Diên Dũng nghiêm túc nói.
“Việc đàm phán nên tìm luật sư, anh để tôi đi thể hiện rằng nước chúng ta không có nhân tài rồi, ngoài ra, tôi không cảm thấy tôi có lập trường và bắt buộc phải đi.” Bạch Nguyệt từ chối thẳng.
“Chuyện lớn của đất nước, ai cũng phải có trách nhiệm, chẳng lẽ quốc gia gặp khó khăn, cô không quan tâm?” Tả Đoàn Niên chêm lời.
“Bởi vì người tài phải có trách nhiệm, nên tôi mới không thể coi mình là vạn nặng, tôi thấy đi là một vinh dự, cần có chuyên môn nghề nghiệp nữa, về mặt tâm lí học tôi còn được, nhưng về mặt đàm phán, các anh nên tìm luật sư có chuyên môn và chuyên nghiệp. Được rồi, tôi sắp đến đồn cảnh sát, ngoài ra tôi nói lịa, tôi chỉ là đang phối hợp với mọi người, mong thứ lỗi, tôi còn là một bà mẹ đang mang thai. Tâm trạng không tốt, sợ sẽ làm người khác tức giận.” Bạch Nguyệt nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Bạch Nguyệt từ chối rất thẳng, Thẩm Diên Dũng cũng bất ngờ, nhìn Tả Đoàn Nhiên, nói: “Chuyện lớn của đất nước, người tài phải có trách nhiệm, câu này nói rất hay, Hình Thiên sẽ tới nước B, nước F thì nhờ tới phó Tổng thống Tả rồi.”
Tả Đoàn Niên bất ngờ: “Tại sao lại là tôi?”
“Ông là thẩm phán tòa án tối cao, nhắc đến luật sư, không ai chuyên nghiệp hơn Ông, tôi tin không có ai phù hợp hơn Ông.” Thẩm Diên Dũng cười.
Tả Đoàn Niên ngây ra một lúc, Ông ta nghi ngờ có phải vừa rồi Bạch Nguyệt và Thẩm Diên Dũng đang anh hát tôi bè không.
Bây giờ không thể quay đầu, chỉ đành đồng ý: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Được, tan họp, lát nữa bộ ngoại giao phát công văn đi, việc này không thể chậm trễ.” Thẩm Diên Dũng nói.
Hình Thiên lập tức đứng dậy, Hình Thương đứng chắn trước mặt anh...