Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Sống Chết Không Rời, Chỉ Cần Anh Bình An Là Tốt Rồi​




CHƯƠNG 251: SỐNG CHẾT KHÔNG RỜI, CHỈ CẦN ANH BÌNH AN LÀ TỐT RỒI
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, cực kì u ám, ánh mắt nhìn Cố Lăng Kiệt cũng lạnh đi, giống như trời tháng 12 vậy: “Ý là, anh chết chắc rồi, đúng không?”
Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn biểu cảm của Bạch Nguyệt, quá quỷ dị và kinh hãi, mang vài phần cảm giác lạnh lẽo khiến người khác nổi da gà.
Anh có chút không hiểu, gọi: “Bạch Nguyệt.”
Bạch Nguyệt cười trào phúng, hất cằm lên: “Khiến anh thân bại danh liệt, không được chết tử tế, thật sự cũng không dễ dàng.”
Lòng Cố Lăng Kiệt bỗng trầm xuống, đánh giá Bạch Nguyệt: “Câu này của em có ý gì?”
Bạch Nguyệt bây giờ khiến anh cảm thấy, dường như cô đã biến thành một người khác, rất xa lạ.
Người này, dường như bước ra từ địa ngục.
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Cố Lăng Kiệt, trong mắt không có chút độ ấm nào: “Cố Lăng Kiệt, vụ nổ 3 năm trước không thể khiến anh chết, 3 năm sau, anh vẫn chết trong tay tôi như cũ.”
“Vụ nổ 3 năm trước là do em sắp xếp?” Cố Lăng Kiệt cảm thấy ngoài ý muốn, căn bản không tin.
“Hứ.” Bạch Nguyệt trào phúng: “Sao tôi lại làm loại chuyện đó chứ?
Tôi chỉ nói với bọn họ, anh là quân nhân giả mạo là kẻ buôn bán vũ khí mà thôi. Anh nói xem, bọn họ sẽ để anh sống sao?
Tiếc là, mạng anh lớn, vậy mà cũng không chết, mỗi ngày tôi ở nước ngoài, đều nghĩ xem làm sao giết chết anh.
Quyền lực của anh quá lớn, quyền lực của bố anh quá lớn, giết chết anh, còn khó hơn lên trời, tôi chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Anh biết tôi không tình nguyện thế nào không? Làm tình với anh, buồn nôn thế nào cơ chứ?” Bạch Nguyệt tức giận nói, mắt mở to, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên cổ nổi lên.
“Em hận anh?” Điều này khiến Cố Lăng Kiệt chấn kinh: “Vì sao?”
“Đương nhiên tôi hận anh, trước đêm tôi kết hôn anh cưỡng hiếp tôi, anh hủy hoại hôn nhân của tôi, mẹ tôi cũng vì anh mà bệnh nặng thêm phải vào bệnh viện tâm thần.
Chồng tôi, người đàn ông tôi yêu, vì anh, sau khi kết hôn, dùng trăm phương ngàn cách dày vò tôi suốt 3 năm, mỗi một phần đau khổ của tôi đều là anh ban cho cả.
Anh nhìn thấy không?” Bạch Nguyệt giơ tay lên, ngón út không còn nữa, tròn vo, cực kì xấu xí: “Đây cũng là vì anh. Tôi hận anh, hận bố mẹ anh. Lúc tôi ly hôn 3 năm trước, tôi đã muốn nhà họ Cố mấy người thân bại danh liệt, khiến anh không được chết tử tế.”
“Em đang nói dối đúng không? Nếu em hận anh, vì sao còn muốn kết hôn với anh, vì sao còn sinh con cho anh?” Cố Lăng Kiệt không tin. Ngón út kia, không phải là minh chứng cho tình yêu trước kia của họ sao?
“Tôi kết hôn với anh là vì anh ép buộc. Anh quyền cao ngút trời, tôi có năng lực phản kháng sao? Tôi từng tranh đấu, bảo Tô Khánh Nam hủy giấy đăng kí kết hôn đi, nhưng anh vẫn có thể làm lại như cũ. Anh biết lúc đó tôi hận anh thế nào không?
Nếu không phải anh ép tôi, tôi cũng không nghĩ tới cách hay thế này, cuối cùng cũng khiến anh sập bẫy.
Còn về con…” Mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, trong mắt xẹt qua tia có lỗi.
Cô không thể áy náy, Cố Lăng Kiệt cực kì thông minh, cô có chút khác thường nào, anh đều có thể thấy được.
Bạch Nguyệt nắm chặt tay thành quyền: “Đứa trẻ tên tiểu Thiên kia, là một con cờ của tôi, nó căn bản không phải con của anh, mà chỉ là một đứa trẻ mồ côi được phẫu thuật chỉnh hình cho giống tôi mà thôi.”
Cố Lăng Kiệt nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, nắm chặt song sắt, muốn đến gần Bạch Nguyệt hơn một chút, nhìn xem có dấu vết nói dối trên mặt cô hay không.
Thế nhưng, không có.
Lời cô nói, xem ra, là thật.
Anh không muốn hiểu chi tiết: “Nếu thật sự như lời em nói, Tô Khánh Nam tìm em, vì sao em không về bên anh ta?”
“Đó là vì anh ấy còn để ý chuyện tôi bị anh làm bẩn, anh ấy đồng ý với tôi, chỉ cần hợp sức đánh bại anh, tôi có thể về bên anh ấy.” Bạch Nguyệt gào lên.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt cuối cùng xuất hiện vết rạn, tròng mắt khẽ động, không bình tĩnh: “Vì thế, tiểu Thiên là giả, bảo tàng cũng là giả, em yêu tôi cũng là giả sao?”
“Sao tôi có thể yêu kẻ thù cơ chứ? Bảo tàng kia đương nhiên là giả rồi, tin tức về bảo tàng, sao một tên thương nhân không danh không tiếng biết được cơ chứ? Tôi chỉ bố trí một cái bẫy cho anh nhảy vào mà thôi.”
“Vậy em ghen với Chu Hân Ly thì sao? Cũng là giả sao?” Cố Lăng Kiệt chất vấn.
“Không giả vờ thì làm sao anh sẽ tin tôi yêu anh cơ chứ? Haha.” Bạch Nguyệt cười cuồng vọng, cười tới mức nước mắt cũng chảy ra theo: “Cố Lăng Kiệt, anh thật ngu ngốc, ngu như lợn vậy, chọc phải loại phụ nữ như tôi, anh thân bại danh liệt là đáng đời, chết không có chỗ chôn. Hahahahahahahaha.”
Bạch Nguyệt cười điên cuồng, quay lưng về phía Cố lăng Kiệt, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cố Lăng Kiệt quả thực là vì dây dưa với cô, mà thân bại danh liệt.
Cô không thể để chuyện như này xảy ra.
Cô biết, lúc cô dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Cố Lăng Kiệt, cũng chính là đang cắt đi tất cả tình duyên giữa hai người.
Sau này, đối với cô, Cố Lăng Kiệt chỉ hận, chứ không yêu.
Như vậy cũng tốt, chờ 3 tháng sau cô chết rồi, anh sẽ không cảm thấy đau buồn, ngược lại sẽ thấy vui vẻ.
Chuyện cô có thể làm được, đều đã làm rồi.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, trở nên lạnh lùng như lúc trước, giống như một tảng băng.
Bên ngoài là bình tĩnh, nhưng trái tim vỡ tan, đau đến tận cùng.
Anh thực sự quá ngu ngốc, vậy mà dành tất cả trái tim cho cô ta, không giữ chút phòng bị.
Nếu như, anh có thể nghĩ tới việc xét nghiện DNA với tiểu Thiên rồi mới đưa tới quân khu, anh sẽ không bị thu được danh sách ở quân khu.
Nếu như, anh kiểm tra một chút miếng đất kia, có lẽ sẽ không dệ dàng bị người tính kế.
Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên anh tin người khác, lại bị người đó hại đến cả người thương tích, đau đớn tận cùng.
Anh đáng đời, là anh tự chuốc lấy.
“Cô đến, sẽ không phải là vì nói cho tôi sự thật chứ?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, lồng ngực đè nén thắt chặt, trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm.
Bạch Nguyệt lau nước mắt, cảm xúc ấp ủ đã lâu, trở thành lạnh lùng, xoay người, đối diện với Cố Lăng Kiệt.
Cô lấy giấy tờ và bút từ trong túi ra, đưa cho Cố Lăng Kiệt: “Kí đi, giấy tờ ly hôn.”
Cố Lăng Kiệt tức giận mở tay Bạch Nguyệt ra.
Sức rất lớn, cánh tay Bạch Nguyệt lập tức hiện lên dấu tay.
“Cút.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói 1 chữ.
“Nếu anh không muốn bố mẹ anh bị liên lụy, tốt nhất nên kí đi, bằng không, tôi sẽ khiến bố mẹ anh cùng anh xuống địa ngục.” Bạch Nguyệt uy hiếp nói.
“Cô hận tôi đến vậy sao?”
“Anh từng tổn thương tôi, rồi quên sạch sẽ, đương nhiên tôi hận anh, anh cưỡng hiếp tôi... cũng không phải lần 1 lần 2.
Vì anh, tôi không có mẹ, không có chồng, không có công việc, cho dù tôi trốn tới thành phố khác, anh cũng bám theo, anh ép tôi không còn đường sống nữa.” Bạch Nguyệt tố cáo một cách sắc bén.
“Tôi kí rồi, có phải cô sẽ bỏ qua cho bố mẹ tôi?” Cố Lăng Kiệt nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
“Sự nhân từ cuối cùng tôi dành cho anh, cũng là sự khoan dung cuối cùng. Tôi mệt rồi, muốn về bên cạnh Tô Khánh Nam, quay lại cuộc sống yên bình.” Bạch Nguyệt nói. Nhìn thấy sự đau khổ trong mắt anh, lòng cô cũng đau như dao cắt, sợ không thể diễn tiếp, chỉ đành rũ mắt, không nhìn anh nữa.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK