Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1153: Đau Khổ Là Như Thế Nào?​




CHƯƠNG 1153: ĐAU KHỔ LÀ NHƯ THẾ NÀO?
“Bây giờ cô cảm thấy đau khổ sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Mục Uyển không trả lời.
Đau khổ là như thế nào, như bây giờ sao? Hừm.
“Bạch Nguyệt có thể thôi miên khiến người ta quên đi những kí ức đau khổ, cô có cần tìm cô ấy để thử xem sao không?” Thẩm Diên Dũng đề nghị.
“Trong kí ức của tôi, hình như không có chuyện gì là vui vẻ cả, vốn dĩ có năm năm, nhưng bây giờ chân tướng ở trước mặt, năm năm đó đối với tôi của bây giờ mà nói, càng khiến tôi cảm thấy đau khổ hơn, lẽ nào tôi lại phải xóa bỏ toàn bộ kí ức của hơn hai mươi năm qua sao, bỏ đi, dù sao đó cũng là cuộc đời của tôi.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
Thẩm Diên Dũng mím môi.
Chuyện xảy ra trong quá khứ của Mục Uyển, anh cũng biết được chút ít, dù sao cô cũng là vợ cũ của Hình Thiên, kiểu gì cũng sẽ bị điều tra.
Anh nhìn cô, có cảm giác bi thương nhè nhẹ, cũng có cảm giác đau lòng không nói thành lời.
Mục Uyển ngửi thấy hương vị của bít tết.
“Ăn chút gì đó trước đi, ăn xong tôi đưa cô trở về.” Thẩm Diên Dũng nói.
Mục Uyển mò mẫm dĩa, cắm vào miếng thịt bò, lấy dao cắt.
Nhưng cô không nhìn thấy, cắt được bao nhiêu, cô cũng không rõ, cắn một miếng, cô mới biết bản thân vừa cắt một miếng lớn.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, nhận ra con ngươi mắt cô không có tiêu cự, nhíu mày: “Cô… sao vậy?”
“Hả?” Mục Uyển cắm cúi ăn.
Thẩm Diên Dũng đưa tay lên trước mặt cô huơ huơ.
Mục Uyển cười: “Có phải anh đang vẫy tay trước mặt tôi không?”
“Cô… không nhìn thấy nữa rồi?” Thẩm Diên Dũng kinh ngạc, anh còn nhớ, vừa nãy cô vẫn còn nhìn được mà?
“Không cần lo lắng, bệnh cũ thôi, trước kia tôi bị mẹ của Hạng Thịnh Duật đánh, chắc là não bị đọng máu, tổn thương đến dây thần kinh, mù một khoảng thời gian.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Sao vừa nãy cô không nói?” Thẩm Diên Dũng thắc mắc.
“Tại sao phải nói, để nhận lấy sự thương hại sao? Tôi không cần.” Mục Uyển nói xong tiếp tục ăn.
“Tình trạng cô hiện giờ cần đến bệnh viện chữa trị, để càng lâu sẽ càng nguy hiểm. Đi theo tôi.” Thẩm Diên Dũng bước đến kéo lấy cánh tay của Mục Uyển.
Mục Uyển rút tay ra: “Không sao đâu, mắt không thấy thì bớt phiền, nếu tôi còn điếc nữa, thì càng tốt.”
“Cô tự mình cam chịu như vậy thì có tác dụng gì chứ, chỉ khiến những người không ưa cô càng thêm vui vẻ, những người yêu thương cô thêm đau lòng, không nhìn thấy cũng không nghe thấy, cô còn có thể làm được gì chứ!” Thẩm Diên Dũng kéo cô đi.
“Tôi không có người thân, cũng không có kẻ địch, không sao đâu, thật sự không sao đâu.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy cô bình tĩnh đến mức khiến người khác tức điên lên, nhét cô vào trong xe, gọi một cuộc điện thoại.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Hạng Thịnh Duật hỏi với giọng cực kỳ không vui.
“Trước kia Mục Uyển bị mù, chuyện này cậu có biết không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Vậy thì sao? Đó là do cô ta đáng đời.” Hạng Thịnh Duật chế giễu nói.
“Bây giờ mắt cô ấy mù rồi, nếu như cậu không có bác sĩ, tôi đi tìm bác sĩ của tôi.” Thẩm Diên Dũng nói.
Hạng Thịnh Duật ngừng lại một lúc, trong giây lát như ngừng thở: “Không phải mắt cô ấy tốt rồi sao? Sao lại như vậy?”
“Sao mà tôi biết được? Bây giờ tôi đưa cô ấy đến ngôi nhà trên núi của tôi, có đến đón cô ấy hay không, cậu tự xem đi.” Thẩm Diên Dũng nói xong, không đợi Hạng Thịnh Duật trả lời liền cúp máy.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy bất an, trong lòng như bị một sợi dây có độc quấn lấy, từng chiếc gai nhọn đâm vào tim, phóng thích chất độc, thay thế cảm giác bực bội trong anh bằng sự đau lòng.
“Đi đến nhà của Thẩm Diên Dũng trên núi.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Sở Giản không nghĩ gì đã nói: “Bây giờ mà anh đi tìm cô chủ, tôi sợ sau này cô ấy được yêu thương mà càng thêm kiêu ngạo, sẽ càng không coi anh ra gì nữa, chỉ có để cô ấy biết được không dựa vào anh thì cô ấy sẽ không có gì cả, cô ấy mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”
Hạng Thịnh Duật cảm thấy do dự, cuối cùng, lí trí không thắng nổi con tim: “Cứ đi một lát, mắt cô ấy mù rồi, không nhìn thấy tôi.”
Nói xong, cũng tự mình cảm thấy khá có lý.
“Vậy anh đừng nói chuyện, cũng đừng đến quá gần, tôi cảm thấy mũi của cô ấy rất nhạy, hơn nữa còn lắm mưu nhiều kế.” Sở Giản đề nghị.
Hạng Thịnh Duật vỗ vỗ lên đầu Sở Giản: “Tôi còn cần cậu phải dạy à!”
Nhà của Thẩm Diên Dũng.
Bác sĩ đang kiểm tra cho Mục Uyển.
Mục Uyển yên tĩnh ngồi trên ghế.
Hạng Thịnh Duật cũng đã đến, đứng trước cửa nhìn Mục Uyển, kéo Thẩm Diên Dũng sang phòng bên cạnh, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
“Chụp CT rồi, não vẫn bình thường, không bị ứ máu, cũng không có khối u, có lẽ do dây thần kinh mắt bị ảnh hưởng, chắc là chịu phải đả kích gì đó.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Bác sĩ của anh ổn không đấy? Hạng Thịnh Duật lo lắng.
“Của tôi không ổn, của anh ổn chắc, thế bác sĩ của anh đâu?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Ở trong nước, để tôi bảo anh ta đến đây.” Hạng Thịnh Duật nói xong đi gọi điện.
Lưu San bước vào phòng, nhìn gương mặt vô cảm của Mục Uyển, bước đến: “Cô có muốn uống nước ép dưa hấu không? Tôi làm đấy.”
Mục Uyển quay mặt ra hướng phát ra âm thanh: “Cô là… Lưu San?”
Lưu San còn tưởng rằng cô đã nhìn thấy, vẫy vẫy tay, nhưng phát hiện ra ánh mắt cô không thay đổi, cũng không có tiêu cự: “Cô thông minh thật đấy, vừa đoán đã trúng.”
Mục Uyển cười: “Trước kia từng được gặp cô ở chỗ Bạch Nguyệt nên nhớ được giọng nói của cô.”
Lưu San nắm lấy tay cô, đặt chiếc cốc vào: “Cô không cần lo lắng, bây giờ y học phát triển, sẽ ổn thôi, cô biết không, một cánh tay của tôi cụt rồi, bây giờ đang dùng tay giả, cũng đã quen rồi, giống nhau cả thôi, cô không biết lúc đầu tôi bóc cua, chỉ dùng một tay, cực kì khổ sở.”
“Haha, cô hài hước thật đấy, tôi tưởng tượng cảnh đó thật buồn cười.” Mục Uyển cười nói.
“Đúng vậy, bây giờ tôi nghĩ lại cũng thấy buồn cười, nhưng bây giờ tôi giỏi hơn nhiều rồi, có thể dùng tay giả để chơi game, còn chơi giỏi hơn so với người bình thường nữa, sau này chúng ta cùng nhau chơi game, tôi cảm thấy chơi game rất vui vẻ, sự yên tĩnh trong thế giới game còn tốt hơn so với thực tế.” Lưu San nói.
Tính cách sảng khoái của Lưu San, cô cũng biết: “Nghe thôi cũng khiến tôi thấy háo hức rồi.”
Cô uống một ngụm nước ép dưa hấu: “Ngon lắm.”
“Đúng vậy, Thẩm Diên Dũng cũng nói rất ngon, cô ăn cơm chưa?” Lưu San hỏi.
“Tôi ăn bít tết ở nhà rồi.”
“Hôm nay tôi có làm chân gà với thịt kho, ngon cực kì, hồi còn trẻ thuê phòng trọ ở ngoài, tôi với Bạch Nguyệt còn là bác sĩ của khoa sản, cái gì tôi cũng không biết làm, toàn là Bạch Nguyệt làm cả, tôi hay ăn ké, không ngờ bây giờ tôi cũng là một người biết nấu ăn rồi, thần kì thật đấy, trước kia tôi còn không dám nghĩ đến.” Lưu San cảm thán nói, rồi cầm một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển.
Cô là một người hay nói, Mục Uyển vẫn chưa nói gì, cô lại ríu ra ríu rít tiếp: “Tôi nghe rất nhiều người nói, cô giống Bạch Nguyệt, không chỉ ngoại hình giống, mà còn cả khí chất và tính cách.”
“Tôi kém xa cô ấy nhiều lắm.” Mục Uyển nói.
“Đều là người đẹp cả, khí chất cũng rất tốt, hào phóng, ung dung, lý trí, trấn định, dịu dàng, có điều, tôi cảm thấy cô có một tính cách riêng của mình.” Lưu San cười nói.
Câu nói này, hình như đã chạm đến lòng Mục Uyển...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK