Chương 732: Chớp Mắt Đã Vạn Năm
CHƯƠNG 732: CHỚP MẮT ĐÃ VẠN NĂM
“Được, bọn em cũng sẽ tìm, chị Bạch Nguyệt, chị vẫn chưa ăn sáng đúng không, bọn em nấu cháo gạo kê, có lẽ ngài Cố cũng ăn được." Bác sĩ cười nói.
"Hình như bây giờ tôi làm đồ ăn sáng cũng có chút muộn, cảm ơn nha."
"Nên làm thôi." Bác sĩ nói.
Bạch Nguyệt đi đến phòng bếp làm hai quả trứng trần nước sôi, múc hai chén cháo gạo kê.
Hôm qua cô cho Cố Lăng Kiệt ăn cá nướng, dạ dày của anh không có xuất hiện tình trạng khó chịu, hôm nay cô có thể nấu chút lươn gì đó cho Cố Lăng Kiệt ăn.
Cô lại gọi điện thoại cho bác sĩ: "Cái kia, anh có thể nhờ người ra ngoài mua sắm mua chút lươn đồng, bồ câu, ba ba gì đó không?"
"Có rồi, những thứ đó đều năm trong danh sách mua món ăn."
Bạch Nguyệt thật sự rất cảm ơn các bác sĩ, bọn họ còn suy nghĩ cẩn thận hơn cả cô nữa.
"Cám ơn mọi người." Bạch Nguyệt cảm động nói.
Sau khi cúp điện thoại, cô bưng điểm tâm trở về phòng, Cố Lăng Kiệt đang một mình tắm rửa trong phòng tắm.
Có lẽ một lúc nữa anh mới ra ngoài, cô lo đồ ăn bị lạnh, không tốt cho dạ dày, cho nên lại trở về phòng bếp, đổ cháo lại vào nồi.
Cô đi xem Thủ Thủ
Thủ Thủ đang chơi đùa vui vẻ với các bác sĩ, đưa quả bóng cho bác sĩ.
Bác sĩ ném quả bóng đi, cậu bé lại nhanh nhẹn bò qua, nhặt quả bóng trở về, đưa lại cho bác sĩ, liếc mắt nhìn thấy Bạch Nguyệt thì không chơi bóng nữa, vươn tay muốn được bế.
Bạch Nguyệt đáy lòng mềm mại, bế Thủ Thủ: "Thủ Thủ ngoan, lát nữa, mẹ dẫn con ra ngoài chơi."
"Chị Bạch Nguyệt, lát nữa chị đi ra ngoài ạ, đi cùng ngài Cố sao?” Có bác sĩ hỏi.
"Ừ, muốn đi dạo một chút, không xa, ngay trước bãi cỏ kia, tôi thấy sau chỗ đó có một rừng cây, có thể sẽ có gà rừng gì đó, thử may mắn." Bạch Nguyệt cười nói.
"Có thể, lát nữa bọn em đi ra ngoài với chị luôn, đúng lúc bọn em có thể trông Thủ Thủ, còn có thể dựng mấy cái lều ở cánh rừng kia." Bác sĩ nói.
"Vậy có thể làm lộ chỗ này không, lều trại có chút nổi bật." Bạch Nguyệt lo lắng.
"Đừng lo, lúc trước giữ bí mật chỗ này là vì nếu ngài Cố bị Hình Thương phát hiện sẽ rất nguy hiểm, lúc trước Hình Thương cứ ra lệnh kêu ngài Tổng thống giết ngài Cố, bây giờ Hình Thương không còn nữa, cũng không có người nào đe dọa đến an nguy của ngài Cố, cho dù xây cái nhà nhỏ trong rừng cũng được ấy chứ.” Bác sĩ đề nghị.
"Vậy thì cũng không tệ, có thể ra ngoài hít thở không khí, cũng có thể trồng chút rau cải, hoa quả tươi, thuận tiện nuôi mấy con gà, con vịt, còn không ảnh hưởng đến sức khỏe và nghỉ ngơi.” Bạch Nguyệt vui vẻ.
"Là như vậy."
"Vậy thì tốt quá. Thủ Thủ, con chơi với chú dì một lát đi, mẹ nói chuyện với ba con, chúng ta chuẩn bị một chút là có thể ra ngoài chơi rồi." Bạch Nguyệt nói với Thủ Thủ.
Cục cưng nghe không hiểu lời của Bạch Nguyệt, chỉ muốn đi theo Bạch Nguyệt, cho nên cứ dính lên người cô, bi ba bi bô không chịu buông tay.
Nhân viên hộ lý ở bên cạnh sử dụng đồ chơi thu hút sự chú ý cậu bé, đặc biệt là loại đồ chơi có thể phát ra âm thanh kỳ lạ.
Cục cưng cực kỳ tò mò với thế giới này, nghe thấy âm thành kỳ lạ hoặc thứ gì kỳ lạ, đều sẽ mở to hai mắt ra nhìn, tràn ngập ham muốn học hỏi.
Bạch Nguyệt thuận thế buông Thủ Thủ xuống.
Thủ Thủ bò đến lấy kèn nhỏ trong tay bác sĩ.
Bạch Nguyệt nở một nụ cười yêu thương, từ từ xoay người đi đến phòng bếp, lấy đồ ăn sáng bưng về phòng lần nữa.
Cố Lăng Kiệt đi ra khỏi phòng tắm, anh đã gội đầu, thay quần áo sạch sẽ, dáng người mạnh mẽ, tư thế oai hùng, rất đẹp trai.
"Lại đây ăn bữa sáng, các bác sĩ nấu đấy, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh." Bạch Nguyệt buông cháo xuống, cười đi dìu Cố Lăng Kiệt.
"Ừ."
"Bên trên đây là một đồng cỏ nho nhỏ, xung quanh còn có một rừng cây nhỏ, bọn họ nói, xây một căn nhà cho chúng ta, bình thường chúng ta có thể nghỉ ngơi ở bên ngoài, để không ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, chúng ta vẫn sẽ ngủ ở đây.”
Cố Lăng Kiệt thấy cô vui vẻ, cũng không phản đối.
Sau khi anh ngồi xuống thì khoa tay múa chân làm một động tác tay.
Bạch Nguyệt còn nghiêm túc nhìn, đoán nói: "Anh nói, anh muốn tập vật lý trị liệu bốn giờ hả?"
"Ừ."
"Được, em sẽ nói với bác sĩ, để bọn họ đưa ra kế hoạch hợp lý hơn, kết hợp ăn uống, nghỉ ngơi và vật lý trị liệu, thời gian của em cũng có thể phối hợp với anh.”
Tròng mắt Cố Lăng Kiệt đen sẫm, chỉ gật gật đầu chứ không nói gì cả.
Sau khi ăn sáng....
Bởi vì có bốn bác sĩ cùng đi, cho nên bọn họ chuẩn bị rất nhiều thứ, ra khỏi căn cứ, không khí trong lành mang theo một chút lạnh lẽo phả vào mặt.
Nhưng một chút lạnh lẽo đó không tính là gì với lòng người ấm áp cả, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái mà thôi.
Thủ Thủ được ra ngoài nên cực kỳ vui vẻ, hai tay nhỏ bé quơ quơ, trong miệng phát ra âm thanh “ ba ba ba ba ba”.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Thủ Thủ, trong mắt cũng có ý cười ấm áp.
Có người đã dựng xong một cái lều trại đơn giản, thêm chăn bông, thảm, đồ chơi trong lều trại.
Bạch Nguyệt đặt Thủ Thủ vào trong lều vải, Thủ Thủ lập tức nằm sấp trên mặt đất, tiếp tục bới cỏ.
Bọn họ lại dựng thêm một cái lều trại lớn, một phòng và một sảnh.
Bên dưới sảnh vẫn là bãi cỏ, chủ yếu là dùng để che gió.
Bọn họ mở bàn tròn xếp ra đặt trên bãi cỏ, cùng với sáu cái ghế dựa.
Lại mở ra một cái bàn gấp nhỏ, bày nguyên liệu để trưa hôm nay nướng, còn chuẩn bị hai cái bếp lò.
Trong phòng cũng được trải chăn bông thật dày, tối một chút mấy người Bạch Nguyệt sẽ nghỉ ngơi ở đây, có thể trực tiếp ngủ luôn.
Chuẩn bị xong cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, Thủ Thủ i a i a hét lên đòi sữa, tiếp tục chơi cỏ trong lều trại, chơi một lát, bất thình lình muốn nhét vào trong miệng.
Bác sĩ vội vàng ngăn lại, cho cậu bé một cái đồ cắn răng lớn, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu bé, chỉ sợ cậu bé lại ăn cỏ nữa.
Bạch Nguyệt chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cùng với mọi người, nguyên liệu chuẩn bị xong, có người bắt đầu nướng.
Bạch Nguyệt ăn sáng trễ, cho nên cũng không đói, cô đi ra ngoài tìm Cố Lăng Kiệt.
Anh đang ngồi dưới gốc cây, tập trung làm gì đó, giống như một quý công tử cổ đại, trăng thanh gió mát, ngọc thụ lâm phong.
Cô đi tới, anh đang cuối đầu tập phát âm, nhìn thấy Bạch Nguyệt đến đây, mỉm cười hỏi: "Có mệt không?"
Bạch Nguyệt nở một nụ cười: "Mỗi ngày một câu, hai tháng sau là có thể nói rất nhiều rồi.
Cố Lăng Kiệt gật gật đầu.
"Một hồi sẽ ăn cơm, bọn họ làm xiên que nướng, dạ dày của anh bây giờ có lẽ vẫn chưa chịu được, lát nữa em sẽ nấu chút đồ ăn cho anh, được không?”
"Được."
Bạch Nguyệt dìu anh đi qua.
Các bác sĩ đang vây quanh nhau, có người đang bế Thủ Thủ.
Thủ Thủ nhìn thấy Bạch Nguyệt, muốn Bạch Nguyệt bế.
Bạch Nguyệt đón lấy Thủ Thủ.
"Chị Bạch Nguyệt, chị kể chút chuyện xưa của chị và ngài Cố đi." Có bác sĩ hỏi.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đều là người khiêm tốn hướng nội không biết nói chuyện, đặc biệt là nói chuyện trước mặt nhiều người, nhưng nếu không nói, lại làm bọn họ mất hứng.
Cô nói đơn giản: "Sau khi quen nhau, có một khoảng thời gian anh ấy bị mất trí nhớ, tôi không biết anh ấy thích tôi, phải đi Mỹ, học tâm lý học trở về, sau đó lại phải xử lý một vụ án trong quân khu, có nói chuyện qua lại với nhau, sau đó anh ấy khôi phục trí nhớ, bọn tôi vẫn luôn ở bên cạnh nhau.”
Bạch Nguyệt nói xong, các bác sĩ suốt một phút đồng hồ vẫn không thấy nói chuyện.
Một nam bác sĩ nói: "Nghe thấy, hình như rất bình thường."
Bạch Nguyệt cũng cười.
Cố Lăng Kiệt cầm lấy tay cô, hai người liếc mắt nhìn nhau, giống như lưu chuyển vạn năm.
Gặp rất nhiều trắc trở, xót xa, bất đắc dĩ, hy sinh và tình cảm, chỉ có chính bọn họ biết, bởi vì đã trải qua quá nhiều, cho nên càng phải trân trọng hơn.