Chương 1038: Muốn Gài Bẫy Cô, Không Có Cửa Đâu
CHƯƠNG 1038: MUỐN GÀI BẪY CÔ, KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU
Người của Hạng Vũ Thái trực tiếp dẫn theo Mục Uyển đến chỗ của Hạng Vũ Thái.
Hạng Vũ Thái thấy Mục Uyển đã về, nổ lên lo lắng, quan tâm hỏi: "Người của tôi nói có người nổ súng vào cháu, có bị thương không?"
Mục Uyển lắc đầu, mỉm cười nói: "Áo tơ vàng của nhà họ Hạng đúng là rất tài tình, tuy là đạn bắn có hơi đau nhưng mà chắc chắn là không bị thương, lát nữa cháu sẽ cởi ra trả lại cho cậu."
"Không vội, cháu đi gặp quốc vương nói chuyện thế nào rồi? Có thể bảo vệ được Thịnh Duật sao?" Hạng Vũ Thái hỏi.
Mục Uyển nhận ra anh ta rất quan tâm Hạng Thịnh Duật.
Hạng Vũ Thái quá quan tâm đến tình thân cho nên bị che mắt rất nhiều chuyện.
"Anh ta không sao, anh ta cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện, chỉ cần đợi là được, Quốc Vương bảo cháu tìm Hình Thiên đàm phán, nếu như bàn bạc xong thì sẽ tặng cháu danh hiệu Phu Nhân hòa bình." Mục Uyển nói.
"Thật tốt quá, nhà họ Hạng chúng ta 100 năm trước cũng có một danh hiệu phu nhân quốc gia, nếu như cháu trở thành phu nhân hòa bình thì đối với nhà họ Hạng là một vinh dự lớn, về sau, sau này cũng sẽ không có ai chỉ trích cháu nữa." Hạng Vũ Thái vui vẻ nói: "Tốt nhất là tổng thống nước bên kia không truy cứu."
"Cậu, cháu tám giờ lên máy bay, cháu sẽ đến bộ ngoại giao lấy vài thứ, cháu đi trước đây." Mục Uyển nói.
"Cần ta cho người bảo vệ cháu không?" Hạng Vũ Thái không yên tâm nói.
"Cháu đến đó, có Cố Lăng Kiệt ở đó, không sao đâu, cháu đưa Hắc Muội theo là được rồi, cậu, cháu đi trước." Mục Uyển gật đầu.
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Hình Thiên dặn dò.
"Được." Mục Uyển trả lời, gọi điện thoại chó Hắc Muội: "Bây giờ em ở đâu?"
"Phu nhân, em sắp đến Hạng Phủ rồi."
"Tối nay tôi sẽ về nước, em cùng đi với tôi. Tôi đợi em ở sân nhỏ cạnh hồ." Mục Uyển nói.
"Quá tốt, chúng ta trở về nước sao? Muôn năm, muôn năm." Hắc Muội vui mừng đến muốn nhảy lên.
Mục Uyển không trả lời, chuyện tương lai sẽ thay đổi rất nhiều, cô chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa mà thôi.
Sân nhỏ cạnh hồ.
Hắc Muội vui vẻ báo với Hình Thiên về chuyện Mục Uyển sẽ trở về.
Hình Thiên kích động, đến nỗi hơi thở cũng gấp gáp, không suy nghĩ gọi điện video cho Mục Uyển.
Hình Thiên nở nụ cười: "Ban nãy bên bộ ngoại giao báo với anh là trong nước sẽ phái người sang đây thăm hỏi, không ngờ lại là em."
"Tám giờ tối nay em sẽ lên máy bay, về nước sẽ không còn sớm, anh nghỉ ngơi cho tốt, đi ngủ sớm, sáng sớm hôm sau là có thể thấy em. Gặp rồi nói chuyện." Mục Uyển nói.
"Anh cho người đi đón em, cũng không sao, anh ngủ đủ rồi, buổi tối cũng không ngủ được." Hình Thiên vừa cười vừa nói.
Nhìn thấy nụ cười của Hình Thiên, Mục Uyển bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thật ra, cô cũng rất mong được gặp anh, không có từ chối nữa, gật đầu: "Vậy tối nay gặp."
"Muốn ăn gì, anh bảo chị Lâm làm, chị ấy cũng rất nhớ em." Hình Thiên nói.
"Em thích nhất canh thịt bò cà chua chị ấy nấu, em có thể ăn hết hai chén cơm, thịt bằm hấp cá và bít tết đó!." Mục Uyển nói.
Hình Thiên cưng chiều nói: "Được."
Mục Uyển nhìn anh vẫn còn nằm trên giường bệnh, ánh mắt hơi rầu rĩ: "Trên người anh bây giờ toàn là vết thương!?"
"Trước đây anh có một người lính cấp dưới, em đoán anh ta nặng bao nhiêu?"
"Sáu mươi?"
"Chín mươi tư, năm đó anh ta trúng hai phát súng, lại bị dao đâm vào bụng, bây giờ không phải vẫn đang sống tốt sao, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, sống thêm mười năm cũng không sao." Hình Thiên trấn an nói.
Cô cũng hy vọng Hình Thiên có thể sống lâu trăm tuổi.
"Hình Thiên, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, bây giờ em cần đến bộ ngoại giao lấy chút tài liệu, lần này Lan Ninh phu nhân còn đưa cho em một trợ lý, có lẽ là thân tín của bà ấy."
"anh biết rồi, lên máy bay thì gọi điện cho anh." Hình Thiên dặn dò.
Mục Uyển gật đầu.
Cô nhớ lại lúc họ còn ở chung, khi đó một mình cô đến nước phỏng vấn, hình như Hình Thiên cũng dặn cô như vậy.
Cô cúp điện thoại, Cẩu Cẩu chạy đến dưới chân cô, cắn ống quần của cô."
Mục Uyển bế Cẩu Cẩu lên.
"Chúng ta đi rồi thì nó phải làm sao. Nếu như hai ngày không ăn uống nhất định sẽ chết đói." Hắc Muội lo lắng nói.
"Lấy theo ít đồ của nó, chúng ta đưa nó đi cùng đi, lần này đi đến đó chắc là có máy bay riêng, chúng ta có thể đưa nó theo." Mục Uyển nói.
"Thật tốt quá." Hắc Muội nhận lấy tiểu cẩu cẩu từ tay Mục Uyển, mũi chạm đầu mũi, nói: "Mẹ đưa con về nước."
"Mẹ?" Mục Uyển nhìn Hắc Muội.
Hắc Muội lập tức sửa lại: "Mẹ nuôi, mẹ nuôi."
Bọn họ dọn xong hành lý, lái xe đến bộ ngoại giao.
Mục Uyển đến văn phòng làm việc của trợ lý, chỉ có Kim Ngọc Châu ở đó, vẻ mặt cô ta không tốt, thấy Mục Uyển cũng không nói gì, quay mặt đi, dáng vẻ thờ hồng hộc.
"Lan Ninh phu nhân phái cô đi với tôi sao?" Mục Uyển hỏi.
"Tôi sẽ không đi cùng cô. Cô có thành kiến với tôi, đến nước rồi, chẳng phải là cô muốn tôi làm gì tôi phải làm thế đó? Có người bảo tôi đưa đồ cho cô." Kim Ngọc Châu đặt tài liệu lên bàn, trợn trắng mắt với Mục Uyển, đứng lên, lẩm bẩm nói: "Hồng nhan họa thủy."
Mục Uyển cũng không để ý đến cô ta, lạt tài liệu ra xem, ra ngoài gọi điện thoại: "Lan ninh phu nhân, xin chào, tôi là Mục Uyển, tài liệu bà đưa cho tôi có ba tờ à?"
Kim Ngọc Châu nhướng mày, căng thẳng.
Hắc Muội chắn trước mặt Kim Ngọc Châu, không cho cô ta đi.
"Cô muốn làm gì!" Kim Ngọc Châu đề phòng nói, giọng nói sắc bén hơn.
"Tài liệu có ba tờ sao?" Hắc Muội hỏi Kim Ngọc Châu.
Mục Uyển cũng đã cúp điện thoại, nhìn về phía Kim Ngọc Châu, trầm ổn nói: "Lan Ninh phu nhân nói tài liệu có năm tờ, hai tờ còn lại đâu?"
"Hai tờ nào, tôi không biết, người khác đưa cho tôi đã có ba tờ như vậy rồi." Kim Ngọc Châu nói.
"Người khác nào?" Mục Uyển hỏi.
"Tôi không muốn nói."
Mục Uyển nở nụ cười: "Cô không muốn nói, có thể không nói, tôi cũng chỉ có thể gọi điện báo cho Lan Ninh phu nhân để bà ấy đến hỏi cô, hợp lý hơn."
Kim Ngọc Châu nghe thấy tên của bà Lan Ninh, ấp úng, suy nghĩ một lát nói: "Là phó bộ trưởng Phó Hâm Ưu đưa cho tôi, tôi cũng không biết là ba tờ hay là năm tờ, cô muốn hỏi thì hỏi cô ấy đi."
Mục Uyển đứng ngay trước mặt Kim Ngọc Châu, gọi điện thoại cho Phó Hâm Ưu, lịch sự nói: "Bà Lan Ninh nói tài liệu có năm tờ, nhưng mà Kim Ngọc Châu nói cô chỉ đưa cho cô ta ba tờ, tôi muốn xác định với cô là cô ta nói dối hay là do cô cố ý."
"Tài liệu có năm tờ, tôi chỉ đưa cho cô ta ba tờ, cô ta không nói dối, hai tờ khác ở chỗ của tôi, tài liệu này rất quan trọng, tôi sợ cô trên đường làm mất, chỉ đưa cô ba tờ, dù sao thì tối nay tôi cũng đi cùng cô thăm hỏi ngày tổng thống, để ở chỗ tôi cũng vậy." Phó Hâm Ưu lạnh lùng nói.