Chương 69: Quyết Đoán: Mọi Chuyện Cứ Để Anh Giải Quyết
CHƯƠNG 69: QUYẾT ĐOÁN: MỌI CHUYỆN CỨ ĐỂ ANH GIẢI QUYẾT
Cô biết, cô đang rất đau đớn, ngay từ khi Cố Lăng Kiệt xuất hiện ở nhà Tô Tiểu Linh.
Thực ra, dù không có Tô Tiểu Linh thì cũng sẽ có những người con gái khác.
Anh ấy vĩnh viễn không thể là của cô được, sao cô phải buồn chứ.
Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô tạt nước lạnh vào mặt mình, để bản thân lý trí hơn một chút.
Cửa phòng bỗng mở ra.
Là Cố Lăng Kiệt.
Cô gật đầu trong sự căng thẳng, nói một cách ôn hòa: “Tôi xong rồi, anh vào đi.”
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm vào cô rồi khóa cửa lại.
Bạch Nguyệt nhìn anh khó hiểu, cô bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh.
Đôi mắt anh sâu như chứa đựng cả vũ trụ, cô chẳng thể nhìn thấy gì.
“Sao lại khóc?” Cố Lăng Kiệt chất vấn.
Bạch Nguyệt chột dạ quay sang một bên: “Tôi không khóc, uống nhiều nên buồn nôn thôi.”
Cố Lăng Kiệt bước lại gần cô.
Anh hung hăng ép sát cô.
Bạch Nguyệt lùi về phía sau theo bản năng.
Cố Lăng Kiệt đi tới trước mặt cô, anh nâng cằm cô lên, lạnh lùng nhìn cô: “Anh không tin.”
“Tôi không cần anh tin.” Bạch Nguyệt đẩy anh ra, hốt hoảng đi về phía cửa.
Cố Lăng Kiệt tức giận!
Tô Khánh Nam hôn cô, cô thì lại không né tránh, anh cảm thấy mình đã mất hết lí trí rồi.
Anh giữ lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần mình, rồi cúi người hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt hoảng sợ đẩy anh ra.
Nơi này là nhà của Tô Tiểu Linh, anh điên rồi sao.
Bọn họ đều rời khỏi bàn cơm, chưa biết chừng đã có người nhìn thấy anh vào nhà vệ sinh.
Nhưng cô càng giãy giụa thì Cố Lăng Kiệt càng dùng sức.
Anh đè lấy gáy cô, bốn ngón tay luồn vào tóc, không cho cô cơ hội lùi bước.
Hai người đều đã uống khá nhiều rượu, mùi rượu cứ quanh quẩn ở bên chóp mũi.
Bạch Nguyệt sắp không thở nổi rồi, thế nhưng anh vẫn không buông ra.
Cảm thấy ngày càng thiếu oxy, cô không còn chút sức lực nào, bản tay đang đẩy anh của cô vô tức níu lấy cánh tay anh để mình không ngã xuống.
Anh thở hồng hộc buông cô ra, ngực trập trùng lên xuống, nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh buông ra, tôi phải đi ra ngoài, chồng tôi còn ở đó.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Cái từ “chồng” này kích thích dây thần kinh của anh.
Cố Lăng Kiệt bế cô đặt lên bệ rửa.
Sự lạnh lẽo trên chiếc bệ khiến cô rùng mình.
“Cố Lăng Kiệt, anh làm gì đó.” Bạch Nguyệt định nhảy xuống.
Một tay anh ôm lấy sau lưng cô, môi chặn lấy môi cô, tay kia thì thò vào trong váy cô.
Nước mắt trào ra trong mắt Bạch Nguyệt.
Cô biết anh định làm gì, cơ thể căng thẳng muốn từ chối.
Nhưng sao cô lại là đối thủ của anh được.
Khi ngón tay anh đâm vào vạch cấm cuối cùng, Bạch Nguyệt xấu hổ chỉ muốn cắn anh.
Cố Lăng Kiệt bỗng buông môi cô ra, đôi mắt không có chút khát vọng nào, anh tức giận nhìn cô: “Em cự tuyệt đi chứ, hoặc là kêu to lên, nếu có người xô cửa vào thì anh cũng hết cách.”
Bạch Nguyệt đẩy cánh tay anh ra: “Anh đừng như vậy, đừng như vậy.”
Anh không hề lay động: “Đừng thế nào? Có phải chưa từng quan hệ đâu, một lần, hai lần có gì khác nhau sao?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, tôi và anh không thể đến với nhau đâu, họ đang thương lượng về đám cưới của anh và Tô Tiểu Linh, anh định để chúng ta sai lầm khi cả hai đã kết hôn sao?” Bạch Nguyệt không thể bình tĩnh nổi.
Anh buông tay ra, kéo khóa quần xuống, đứng trước người cô: “Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cưới Tô Tiểu Linh, anh chỉ cưới em.”
Bạch Nguyệt hơi khựng lại, trái tim cô run lên.
Anh vào rồi.
Suýt nữa thì cô hô lên, anh hôn lên môi cô, ngăn chặn âm thanh của cô.
Bạch Nguyệt phiền muộn nhíu chặt lông mày.
Lúc này anh mới buông ra, đôi mắt sáng rực nhìn vào từng biểu cảm của cô.
Bạch Nguyệt cắn chặt bờ môi.
Không đẩy ra được, không chạy được, không trốn được, rốt cuộc cô phải làm gì đây.
Cô cảm thấy tủi hờn, giọt nước mắt đau đớn trào ra khóe mi.
Thấy cô khóc, trái tim Cố Lăng Kiệt mềm mại hẳn ra, giọng nói anh dịu đi nhiều: “Anh biết chắc chắn em đã gặp chuyện gì đó, em không nói với anh là vì sợ liên lụy đến anh. Em không nói cũng được, anh sẽ tự đi tìm hiểu. Em yên tâm, nhất định anh sẽ giải quyết giúp em.”
Bạch Nguyệt đã rất cảm động, sự cảm động đó không thể diễn đạt ra, chỉ có thể kiềm chế nó lại: “Tôi không gặp chuyện gì cả.”
“Không gặp chuyện anh cũng sẽ không từ bỏ em, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, em không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng em phải chịu trách nhiệm với anh, anh không bỏ qua cho em đâu.” Cố Lăng Kiệt nói quyết đoán, càng thêm ra sức hơn nữa.
Tiếng đập cửa vang lên, cô căng thẳng, còn Cố Lăng Kiệt thì ngược lại, anh khá hài lòng với phản ứng của cô, kéo cô lại gần sát mình.
“Tiểu Nhã, em ở trong đó làm gì, em vào lâu lắm rồi đấy.” Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Cố Lăng Kiệt không có vẻ gì là định buông ra.
Tiếng đập cửa của Tô Khánh Nam càng thêm dồn dập.
“Lát nữa tôi ra.” Bạch Nguyệt trả lời, cô vừa xấu hổ vừa phiền não.
“Mở cửa ra.” Tô Khánh Nam ra lệnh.
“Xong chưa?” Bạch Nguyệt thúc giục, đẩy bả vai Cố Lăng Kiệt.
“Hôn anh.” Cố Lăng Kiệt nói.
Tô Khánh Nam lại gõ cửa.
Thấy Cố Lăng Kiệt không định dừng lại, Bạch Nguyệt không còn cách nào khác, cô ôm lấy cổ Cố Lăng Kiệt, hôn lên môi anh.
Cố Lăng Kiệt bế cô lên, đè vào trên cửa.
Bạch Nguyệt khóc không ra nước mắt.
“Tiểu Linh, có chìa khóa của nhà vệ sinh này không?” Tô Khánh Nam hỏi Tô Tiểu Linh.
“Có, em đi lấy cho anh.” Tô Tiểu Linh nói với vẻ khó hiểu: “Đúng rồi, anh có thấy Cố Lăng Kiệt đâu không?”
Đôi mắt của Tô Khánh Nam hiện lên một tia sáng sắc nhọn, hắn liếc nhìn cửa phòng vệ sinh, sắc mặt xanh mét khó coi.
“Không thấy, lấy chìa khòa tới đây cho anh.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Trái tim Bạch Nguyệt căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cố Lăng Kiệt cũng đã xong rồi, anh hôn mạnh lên môi cô…
Cửa mở ra.
Tô Khánh Nam nhìn vào trong, không có ai cả: “Bạch Nguyệt.”
“Cái gì? Tôi đau bụng.” Bạch Nguyệt bực mình, mặt cô đỏ như máu.
Tô Khánh Nam gõ cửa nhà cầu: “Mở ra.”
“Đợi chút nữa.” Bạch Nguyệt hít sâu, cô ấn xả nước bồn cầu rồi mở cửa ra.
Tô Khánh Nam nhìn vào trong, chỉ có một mình Bạch Nguyệt.
Hắn liếc nhìn mặt Bạch Nguyệt: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”
“Cứ uống rượu là vậy, tôi đau đầu, muốn về ngủ.” Bạch Nguyệt chột dạ nói.
Cô nhớ, Tô Khánh Nam từng bị cô nhìn thấy hắn ở cạnh người phụ nữ khác, nhưng hắn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ như thường.
Vì sao cô lại không được.
Cô vẫn chưa bị bắt gặp mà đã chột dạ như sắp chết đến nơi rồi.
Cùng là người mà sao năng lực ứng xử lại khác biệt như vậy chứ.
Tô Khánh Nam mở cửa sổ nhà vệ sinh để nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ là vườn hoa.
“Cô có thấy Cố Lăng Kiệt đâu không?” Tô Khánh Nam chất vấn.