Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1096: Đều Như Nhau Thì Cần Gì Phải Quá Dễ Chịu​




CHƯƠNG 1096: ĐỀU NHƯ NHAU THÌ CẦN GÌ PHẢI QUÁ DỄ CHỊU
Mục Uyển thở dài một hơi.
Cô biết, chuyện gì Hạng Thịnh Duật cũng có thể làm ra được.
Cô muốn thoát khỏi anh chỉ khi bản thân có đủ quyền lợi chống lại anh thì anh mới không dám kiêu ngạo trước mặt cô như vậy nữa.
Mọi thứ chỉ có thể nhẫn nại, ẩn núp, trầm lắng trước.
“Còn một người chưa gặp, người đó một tiếng sau mới đến. Trước mắt vừa ý một người, người còn lại không biết thế nào, nếu như không được thì lại phải đợi, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Tôi không muốn rối rắm về sau.” Mục Uyển nói.
“Ừm, em coi trọng Lã Bá Vỹ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Anh ấy không tệ.”
“Quả thật không tệ, vũ khí sinh hóa trong tay anh ta bất kỳ quốc gia nào cũng có thể mua với giá hàng nghìn tỷ đồng mà một đồng anh ta cũng không lấy rồi đưa cho Bạch Nguyệt. Não người này đơn thuần giống hệt như em, thảm như vậy cũng phải thôi, nằm trong dự liệu cả rồi.”
Mục Uyển: “...”
Cô càng nghe Hạng Thịnh Duật nói càng có một loại xúc động muốn cúp điện thoại, nhịn, nhịn, nhịn.
“Ha.” Không nhịn được cười nhạo một tiếng.
“Không chỉ não anh đơn thuần đến bộ xương anh cũng đơn thuần, toàn thân anh không chỗ nào không đơn thuần, ha ha ha.” Mục Uyển tức đến phát cười: “Cả nhà anh đều đơn thuần, đặc biệt là mẹ anh.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em là đang mắng chửi người à?”
“Vậy vừa nãy có phải anh mắng chửi người không?”
“Mắng em thì sao?” Hạng Thịnh Duật không chịu thua, trở nên nghiêm túc: “Người làm được chuyện lớn đầu tiên phải biết cách dùng người. Cậu nhỏ em là người chính nghĩa, thoải mái sống dưới ánh mắt trời, nếu như không có tôi sắp xếp ở phía sau thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Người khác sẽ không nhân từ như vậy, em không thể dựa theo sự yêu thích của bản thân mà dùng người được, mà phải xem cần đối phó người thế nào để rồi dùng người thế đó!”
Mục Uyển dừng lại một chút, vốn dĩ đang giận nhưng sau khi nghe lời anh nói xong cơn giận lại dần tiêu tan.
Cô không phải người không biết lắng nghe ý kiến người khác.
Hạng Thịnh Duật nói rất đúng, đối phó người thế nào thì dùng người thế đó chứ không thể dựa theo sở thích của mình được. Có những phương pháp, những mưu kế, có những chuyện không phải người chính nghĩa, cương chính có thể nghĩ ra, làm ra được.
“Sao lại không nói gì rồi?” Hạng Thịnh Duật nóng nảy.
“Vừa nãy có một người âm hiểm, không từ thủ đoạn, mục đích cũng rất mạnh mẽ nhưng bị tôi dọa chạy rồi. Bây giờ còn lại một người cuối cùng, không biết sẽ thế nào?” Mục Uyển nói.
“Cũng không có vấn đề gì, cho dù em có tìm 100 người cũng không bằng một mình tôi. Dùng người nào cũng không phải điều quan trọng nhất mà là làm một người quyết sách phải biết làm thế nào, đó mới là điều quan trọng nhất.” Hạng Thịnh Duật khuyên bảo dạy dỗ.
Mục Uyển lại nhớ đến hai chữ ‘nô tính’.
Hạng Thịnh Duật quá mức cường đại, người cường đại dễ khiến người khác phải cúi đầu xưng thần, hơn nữa đến cả dũng khí giãy giụa cũng không có.
Cô không muốn trở thành một người nô tính như vậy.
“Khi còn nhỏ anh đi thi cũng không vượt được tôi.” Mục Uyển nói.
“Đó chỉ là vì trí nhớ của em tốt hơn tôi mà khả năng tư duy của em lại kém xa. Đây là lý do vì sao đến bây giờ khoảng cách giữa em và tôi lại càng lúc càng lớn.”
Mục Uyển lại có xúc động muốn cúp điện thoại: “Tốc độ cuồng vọng của anh phát triển càng khiến người khác nhìn thấy mà ghê người hơn so với sự cơ trí của anh.”
“Vậy thì làm sao?”
“Nếu như ông trời muốn con người phải chết thì tất sẽ khiến người đó ngông cuồng trước. Hạng Vũ khi ấy cũng tự cho là mình thông minh, anh cảm thấy anh ta bị hủy bởi Ngu Cơ có phải là đã hủy trên chính sự tự tin của mình hay không?” Mục Uyển hỏi.
“Em đúng là không lúc nào không thoải mái.”
“Như nhau cả thôi.” Mục Uyển nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Không biết từ lúc nào Bowie đã đi vào, còn dẫn theo một người tùy tùng, hai người nhỏ giọng nói gì đó.
Bowie phát hiện Mục Uyển đang nhìn mình thì cười hỏi: “Cô cảm thấy Alice thế nào?”
“Không cần tôi thấy thế nào, cô ấy từ chối tôi rồi.” Mục Uyển nói rồi lấy một quả nho cho vào trong miệng: “Nho này của anh rất ngon, mua ở đâu đấy?”
“Là nho bạn tôi trồng, nếu cô thích tôi sẽ cho người tặng cô vài cân, cậu ấy còn ủ rượu nữa, rượu dùng nho này ủ có hương vị vô cùng ngọt ngào, thơm dịu chứ không chát như những loại bình thường.” Bowie nói.
“Vậy tôi cảm ơn trước.” Mục Uyển cũng không từ chối.
“Chỗ tôi đúng lúc vẫn còn rượu, cô chờ một chút.” Bowie nói rồi đi rót rượu.
Anh ta rót gần nửa ly, đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển lắc một chút rồi nhấp một ngụm nhỏ, quả thật rất ngon.
“Cô mua Bowie đúng không? Là như vậy, nếu như cô mua thì phải ký hợp đồng. Sau khi cô đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đưa Bowie cho cô rồi đưa số điện thoại của cô cho anh ta, từ khi bắt đầu ký hợp đồng liền có hiệu lực. Trên hợp đồng đã ghi rất tỉ mỉ rồi, bây giờ cô có muốn xem trước không?” Bowie hỏi.
“Được, có thể.” Mục Uyển đáp, buông ly rượu vang xuống.
Thuộc hạ Bowie đưa lên một bản hợp đồng.
Bowie nhận lấy rồi lại đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển nghiêm túc đọc, hợp đồng rất tỉ mỉ cũng có rất nhiều thể lệ chi tiết. Bowie làm nghề này nhiều năm nên phục vụ khách rất chu đáo, chỉ là có vài điều khoản quá hà khắc với những sĩ tử kia.
“Nếu cô cảm thấy hài lòng thì chúng tôi sẽ để Bowie ký trước?” Bowie thăm dò.
Mục Uyển gật đầu: “Có thể, có lẽ bây giờ anh ấy vẫn chưa đi xa đâu?”
“Vẫn chưa đâu, chưa đâu, tôi sẽ gọi anh ấy quay lại. Vậy khi nào thì cô chuyển tiền tới?” Bowie hỏi.
Mục Uyển cụp mắt xuống, ban đầu cô định bán súng lôi âm đi, sau đó Hình Thiên lại đưa cho cô 150 tỷ, cô định dùng số tiền này để mua sĩ tử.
Nhưng sau này Hạng Thịnh Duật đến lại nói muốn mua cho cô.
Cầm tiền người khác đúng thật sự rất không dễ chịu.
Cô không thể mở miệng chủ động xin tiền Hạng Thịnh Duật được: “Trong thẻ tôi bây giờ có 180 tỷ nhưng vì vấn đề quyền hạn nên có thể đợi sau khi tôi về nước sẽ chuyển cho anh, có được không? Đến lúc đó anh để Bowie tới tìm rôi là được rồi.”
“180 tỷ à, vậy người sau có lẽ cô không mua được rồi?” Bowie cười để tránh ngượng ngùng.
“Hai người cần 10 triệu đô, tôi vẫn có thể trả được.” Mục Uyển chắc chắn.
“Nếu không thì cô hỏi bạn trai cô một chút xem?” Bowie nhắc nhở.
“Không cần.”
“Vẫn nên hỏi một chút thì hơn.”
Mục Uyển có chút tức giận: “Anh sợ tôi không trả nổi số tiền này chứ gì? Tiền tôi đến chỗ anh hẵng đưa người, hẳn là sẽ không còn lo lắng gì nữa rồi chứ.”
“Tôi không phải có ý này, đừng hiểu lầm, cái chính là anh ấy mới là người Tư Địch giới thiệu, tôi cần phải bàn giao cho Tư Địch nữa.” Bowie cười nói.
Cô không cảm thấy người Tư Địch giới thiệu thì phải bàn giao là một lý do nhưng cũng không muốn vạch trần: “Anh không ngại tôi đi dạo trong biệt thự chứ?”
“Đương nhiên, đợi người đến, tôi sẽ tới đó gọi cô.” Bowie nói.
Mục Uyển vừa ra ngoài, Bowie liền gọi điện cho Duy: “Mấy người họ bây giờ đi đâu rồi?”
“Đến khách sạn Mahaba rồi, hình như tôi đã bị phát hiện, người tên Shang đó không phải người bình thường.” Duy báo cáo.
“Đương nhiên không phải người bình thường rồi. Hạng Thịnh Duật theo như tôi biết thì là thế gia vũ khí của nước M, mặc dù anh ta không phải người nối nghiệp nhưng thế lực và thực lực đều không thể khinh thường. Nếu đã bị phát hiện thì cậu đi tìm anh ta đi, tôi muốn nói với anh ta vài câu, đến lúc đó cậu đưa điện thoại cho anh ta.” Bowie giao phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK