Chương 791: Trong Lòng Luôn Cảm Thấy Thật Ấm Áp
CHƯƠNG 791: TRONG LÒNG LUÔN CẢM THẤY THẬT ẤM ÁP
"Nếu có thể, tôi muốn điều trị theo cách không bình thường cho cậu, tiến vào tiềm thức của cậu, suốt quá trình cậu sẽ vẫn tỉnh táo." Bạch Nguyệt đề nghị.
Cậu bé hơi sợ: "Nếu như cậu ta xuất hiện, có thể sẽ làm ra chuyện tổn thương cô."
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Người này là do cậu tưởng tượng ra, cậu có thể chiến thắng cậu ta, cũng có thể bảo vệ tôi, tôi tin cậu."
Cậu bé khẽ gật đầu, nó căng thẳng uống hết toàn bộ rượu trong ly.
Bạch Nguyệt lại rót một cốc nước, pha thuốc, rồi đưa cho cậu ta: "Cậu hãy một ngụm uống hết toàn bộ đi."
Cậu bé nghe lời, uống hết sạch, lo lắng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện cậu ta, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, âm thầm quan sát cậu ta.
Uống thuốc xong, cậu bé hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại.
"Cái Luân, hãy nói cho tôi, cậu đã nhìn thấy gì?" Bạch Nguyệt dẫn dắt.
"Một căn nhà hai tầng, rất khủng khiếp, rất hoang vu, cửa có một gốc cây khô, phía trên chỉ có quạ đen, phía trên căn nhà là mây đen, đen nghịt như muốn áp xuống." Cái Luân nói.
"Đẩy cửa ra, nhìn xem bên trong có cái gì?" Bạch Nguyệt nói.
Toàn Tích Cái Luân đang run rẩy, Bạch Nguyệt nắm chặt tay nó: "Đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, không ai có thể tổn thương cậu."
Cái Luân bình tĩnh lại, Bạch Nguyệt không buông tay ra: "Cậu đã nhìn thấy gì?"
"Đen kịt, rất đen, tôi không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả."
"Nhắm mắt lại, dùng tâm mà nhìn."
"Tôi nhìn thấy người phụ nữ đó, nằm ở trên giường, cô ta để tôi mặc váy của cô ta, tôi đã giết cô ấy." Cái Luân hung dữ nói, nó mở to mắt, đằng đằng sát khí, nổi giận đùng đùng nhìn Bạch Nguyệt, rồi gầm thét: "Rốt cuộc cô muốn làm gì, cô muốn giết tôi hả."
Bạch Nguyệt giật mình, buông tay ra, nghi hoặc nhìn Cái Luân, đối mặt với đôi mắt hung hung ác tàn bạo của cậu ta.
"Không phải tôi muốn giết cậu, là bây giờ cậu lại hại cậu ta, nếu cậu tiếp tục xuất hiện, thì cậu ta sẽ xong đời, sau này không phải đến chỗ tôi khám bệnh nữa, mà là vào tù." Bạch Nguyệt nói.
"Chỉ cần cô không hại chúng tôi, thì sao chúng tôi có thể xảy ra chuyện, phụ nữ đều là thứ thấp hèn, ăn ở hai lòng, tôi phải giết cô." Cái Luân xông lên.
Dù cậu ta chỉ có mười bốn tuổi, nhưng dáng dấp cao lớn cường tráng như đàn ông trưởng thành, Bạch Nguyệt căn bản cũng không phải là đối thủ.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Cậu giết được sao, cậu nhìn một chút đây là nơi nào, nơi này là Thiên Đường, tất cả tội chướng đều sẽ bị tiêu hủy. Cậu đừng hại Cái Luân, mau đi đi, sau này cậu ta còn có thể lên Thiên đường. Nếu cậu cứ ở bên cạnh cậu ta thì chỉ có thể kéo cậu ta xuống Địa Ngục, mẹ kế của cậu, người đã gây ra những chuyện đó, cũng đã xuống Địa ngục."
"Cô nói bậy bạ gì đó, đây là Thiên Đường sao, rõ ràng là phòng làm việc của cô, cô còn muốn gạt tôi ư." Cái Luân tức giận nói.
"Cái Luân, cậu chưa từng tin tưởng tôi, cậu đang phòng bị, cậu sợ tôi biết chuyện cậu giết chết mẹ kế của cậu." Bạch Nguyệt thẳng thắn nói.
"Nên người đã biết, đều phải chết, bao gồm cả cô."
"Cậu cho rằng tôi chết đi thì cậu chạy trốn được sao? Tôi chết đi, cậu lại vì giết tôi mà bị bắt, không chỉ không sống được, mà trước khi chết còn luôn sống ở trong sợ hãi, bây giờ người có thể cứu cậu chính là tôi." Dứt lời, Bạch Nguyệt lao nhanh về phía trước khóa cậu ta lại.
"Tôi không tin cô."
"Quá trình điều trị ở đây đều được quay camera lại." Bạch Nguyệt lật ra cái lỗ lắp đặt ở trên ghế sô pha: "Bây giờ tất cả hành động của cậu đều đã được ghi lại, rồi upload lên trên, nếu cậu giết tôi, ai cũng biết là cậu làm, cậu chạy không thoát được, nhưng cậu chỉ cần rời khỏi Cái Luân, thì Cái Luân sẽ an toàn."
Cái Luân nhìn Bạch Nguyệt chằm chằm.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh nhìn lại cậu ta.
"Tôi vẫn không tin cô."
"Cậu nên tin tưởng tôi, dù sao, sau khi tôi đã biết cậu là hung thủ giết người, cũng không trực tiếp vứt bỏ cậu, mà còn ở đây nói chuyện với cậu, giúp đỡ cậu. Nếu tôi muốn hại cậu, bây giờ tôi ra ngoài thì cậu sẽ xong đời, đúng không, Cái Luân." Bạch Nguyệt nói.
Ánh mắt Cái Luân hơi thả lỏng: "Cái Luân, nếu như cậu không chiến thắng được cái ác, thì cậu sẽ bị hủy diệt theo, bây giờ cái ác không bảo vệ cậu, mà là hại cậu."
Cái Luân trợn mắt nhìn Bạch Nguyệt.
"Cậu suy nghĩ một chút đi, nếu không có cái ác, thì cậu có thể sống như đứa trẻ bình thường, có cái ác, cậu sẽ nhanh chóng trở thành tù nhân." Bạch Nguyệt chỉ dẫn.
Cái Luân nhìn Bạch Nguyệt, hơi hoảng hốt, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Cậu biết phải nên làm như thế nào, cậu nhìn thấy không, thật ra, kẻ tà ác này chính là ác niệm của cậu, cậu ta đang hại cậu, kiểm soát cậu." Bạch Nguyệt nói.
Cô nhìn Cái Luân hôn mê đi, nằm ở trên ghế sô pha.
Cô nhìn chằm chằm Cái Luân: "Khi cậu nghe thấy tiếng vỗ tay, thì cậu có thể tỉnh lại."
Bạch Nguyệt vỗ tay một cái, Cái Luân mở to mắt, mờ mịt nhìn cô: "Người đó chính là tôi sao?"
"Là cậu hại mẹ kế của cậu sao?"
"Không có."
"Hãy nói thật cho tôi, tôi đang giúp cậu." Bạch Nguyệt gặng hỏi.
"Mẹ kế tôi ngược đãi tôi, để tôi mặc váy đỏ, sau đó nằm ở trên giường để bà ta chơi, cha tôi trở về nhìn thấy nên phẫn nộ giết chết bà ta." Cái Luân nói.
"Lời khai năm đó, cậu đã khai láo, còn có một người đàn ông bị chết là ai?"
"Là người tình của mẹ kế, họ cùng nhau chơi đùa tôi, tôi rất sợ hãi, ba bảo tôi không cần khai." Cái Luân đau lòng nói.
Bạch Nguyệt hiểu, rất nhiều án lệ cho thấy rất nhiều người chịu ngược đãi lại biến thành người gây án, đây là phát tiết cảm xúc.
Cái Luân biết việc đó là không tốt, nên tách ra một nhân cách tàn bạo, đặc biệt thống hận phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ muốn phát sinh quan hệ với cậu ta.
"Sau này cậu sẽ ổn thôi, vì cậu ý thức được người kia chính là cậu, nhưng cậu phải khống chế, không thể để cậu ta đi ra ngoài nữa, cậu ta sẽ hủy diệt cậu, nếu như cậu ta không hủy diệt cậu, cậu cũng không cần đến chỗ này của tôi, đúng không, Cái Luân." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cái Luân gật đầu.
"Nếu khi cậu cảm thấy buồn chán, thì hãy ra ngoài chơi bóng, làm việc cậu thích, cậu sẽ đạt được mục tiêu của mình, đó mới là phương hướng phát triển chính xác, từ đó cậu sẽ có được hạnh phúc."
"Cuối tuần, tôi còn có thể tới không?" Cái Luân kỳ vọng hỏi.
"Tiền phí của tôi cũng không thấp, vì chữa khỏi cho cậu, nên mẹ cậu đã tìm tới tôi, từ đó có thể thấy bà ấy thật yêu cậu, cậu thật muốn để người yêu cậu đau lòng ư? Cậu không cần đến đây nữa, tôi đợi cậu lớn lên, trở thành một người ưu tú." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Cái Luân cảm thấy hơi mất mát.
Bạch Nguyệt vỗ vai cậu ta: "Này cậu bé, cậu phải trở thành người khiến người khác ngưỡng vọng mà không phải người đi ngưỡng vọng người khác. Cố lên."
Cái Luân khẽ gật đầu, hăng hái: "Cố lên."
Bạch Nguyệt mở cửa ra, tiễn Cái Luân, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đang ở bên ngoài.
Sau khi đưa cô đến, anh không hề rời đi sao?
Cô hiểu ý cười một tiếng.
Cô đi về phía Cố Lăng Kiệt: "Anh chưa đi à?"
"Ừ." Anh nặng nề lên tiếng.
Anh vẫn rất ít nói, nhưng khiến cô cảm thấy trong lòng thật ấm áp, giống như bất cứ khi nào gọi anh, cũng cảm thấy anh ở bên cạnh...