Chương 108: Thứ Cô Muốn Chỉ Là Một Cố Lăng Kiệt.
CHƯƠNG 108: THỨ CÔ MUỐN CHỈ LÀ MỘT CỐ LĂNG KIỆT.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm phía trước, trong đôi mắt trong veo hiện lên một vết nứt .
Vết nứt này ẩn giấu tất cả đau thương và không cam lòng, biến thành một mảng đen kịt.
Có điều...
Bởi vì Cố Lăng Kiệt ôm cô, cho nên anh không nhìn thấy đau thương của cô.
Ánh mắt anh nhìn cô nồng nàn tình cảm, có bất đắc dĩ, có lỗi, và cả xót xa.
“Xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt nghẹn ngào nói.
Bạch Nguyệt rũ mắt xuống, lông mi cong dài che đi cửa sổ tâm hồn.
Giọng cô nhẹ nhàng cất giọng: “Em không tha thứ cho anh.”
Cố Lăng Kiệt ngẩn người, yết hầu chuyển động, nuốt nỗi khổ tâm xuống.
Oán hận của cô, anh đều gánh chịu, “Được, mạng của anh, đợi em tùy ý tới lấy.”
“Đi đi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng buông một câu.
Cố Lăng Kiệt nhíu chặt mày, đứng yên không nhúc nhích.
“Đi đi.” Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn về phía anh.
Ánh mắt của cô là dứt khoát, là lạnh lùng, là lạnh xuyên thấu con tim.
Ngay đến anh quay người, mở cửa rời đi.
“Tiểu Bạch, cậu thấy không? Ngón tay út ở bàn tay phải của anh ta cũng không còn nữa, chắc chắn anh ta chặt đứt nó vì cậu.” Lưu San nghẹn ngào nói.
Bạch Nguyệt làm sao không thấy chứ? Anh vừa vào, cô đã nhìn thấy rồi. Nhưng cô không có cách nào khác.
Mấy ngày cô sống không bằng chết, cô biết anh cũng vậy.
Anh đã cố gắng chuyển kết hôn thành đính hôn. Anh đã cố gắng hết sức rồi.
Cô không trách anh, cô chỉ trách họ đều quá yếu đuối.
Câu nói em không tha thứ cho anh, là nhắc nhở anh, cũng là nhắc nhở bản thân cô.
Cô, không muốn tình yêu của họ trở thành vật hi sinh để bảo vệ cho đối phương. Cô muốn lớn mạnh.
“Tớ biết con đường sau này nên đi như thế nào.” Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn.
“Không có biện pháp gì sao?” Lưu San đau lòng cho họ. “Thực sự, tớ cảm thấy Cố Lăng Kiệt rất thích cậu.”
“Có.” Bạch Nguyệt nói, kiên định nhìn Lưu San, “Tớ phải tham dự kỳ thi vào ban kiểm tra kỷ luật năm nay, tớ phải vào nội các, tớ phải trở thành người có ảnh hưởng lớn.”
Cô cũng ra ngoài.
Lưu San lo Bạch Nguyệt xảy ra chuyện, lập tức đi theo.
Bạch Nguyệt mua điện thoại mới, đi tới phòng giao dịch làm lại sim điện thoại cũ.
Cô gọi điện thoại cho Hình Bắc Xuyên, “Tôi là Bạch Nguyệt, ông suy nghĩ xong chưa?”
“Sao trước tao gọi điện thoại mày không nghe máy?” Hình Bắc Xuyên trách cứ.
“Tôi nghe hay không thì không thể thay đổi quyết định của ông, quyết định của ông là gì?” Bạch Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Gặp nhau rồi nói đi, giờ mày ở đâu? Buổi trưa tao rảnh.” Hình Bắc Xuyên nói.
“Vậy thì gặp ở dưới văn phòng của ông đi.” Bạch Nguyệt tắt máy.
Lưu San lo lắng nhìn Bạch Nguyệt.
Cô ấy biết Bạch Nguyệt có một bà mẹ bị bệnh tâm thần, giờ đang bị nhốt ở viện an dưỡng.
Cô ấy còn láng máng biết được, quan hệ của Bạch Nguyệt và bố cô cũng không tốt.
Bạch Nguyệt không nói, cô ấy cũng chẳng bao giờ hỏi.
“Tiểu Bạch, rốt cuộc cậu muốn làm thế nào? Cậu đừng dọa tớ, cần tớ giúp thì cứ nói, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ nguyện giúp cậu không tiếc cả mạng sống.” Lưu San lo lắng nói.
“Tớ phải về căn nhà kia rồi, San à, cảm ơn cậu, tớ không sao, tớ nói rồi, từ giờ trở đi sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
Nụ cười của cô rất đẹp, có điều Lưu San biết, trong lòng Bạch Nguyệt có một vết thương. Vết thương này, chỉ có Cố Lăng Kiệt có thể làm lành.
“Vậy tớ về cùng cậu nhé, nếu như họ ức hiếp cậu thì tớ còn giúp cậu.” Lưu San vỗ ngực mình.
“Tìm một người đi cùng, như vậy sẽ khiến tớ yếu thế hơn, một mình tớ mới có thể trở thành không ai địch nổi, yên tâm đi, tớ không sao đâu, tớ sẽ tìm cậu.” Bạch Nguyệt nắm lấy tay Lưu San.
Lưu San phát hiện tay cô rất lạnh, giống như tảng băng vậy.
Cô ấy dùng sức nắm lấy tay Bạch Nguyệt, muốn truyền hơi ấm từ tay mình sang cho cô.
Âm thanh thông báo tin nhắn liên tiếp vang lên.
Bạch Nguyệt liếc nhìn, có của Lưu San, Hình Bắc Xuyên, Tô Khánh Nam, và cả Cố Lăng Kiệt.
Nhìn thấy Cố Lăng Kiệt gọi, trong mắt Bạch Nguyệt hiện vẻ đau xót.
Cô không xem nội dung tin nhắn của họ, cũng không nghe điện thoại, cứ như thể xóa sạch tất cả mọi thứ.
Trước khi cô đi gặp Hình Bắc Xuyên, cô trang điểm, quấn tóc lên đỉnh đầu, hiển vẻ trưởng thành mà già giặn.
Lưu San đứng ở cửa nhìn Bạch Nguyệt. Cô ấy cảm thấy Bạch Nguyệt bây giờ khác hoàn toàn trước kia.
Bạch Nguyệt trước kia lạnh lùng, lãnh đạm, không tranh giành quyền thế.
Bọn họ chơi đùa, Bạch Nguyệt cùng lắm là nhìn bọn họ đùa, thỉnh thoảng lặng lẽ mỉm cười.
Cô yên tĩnh lại khoan thai, mặc dù bị Tô Khánh Nam làm tổn thương, cô cũng chỉ giống như một con nhím thu mình lại, tự bảo vệ mình. Còn cô bây giờ sắc bén, giống như con dao nhọn, có thể cắt đứt mọi thứ, đến ánh mắt cũng khiến cho người khác cảm thấy sắc bén.
“Đi đòi lại đồ của mình đương nhiên là tốt, đừng làm hại bản thân.” Lưu San lo lắng nói.
Bạch Nguyệt nhìn mình trong gương, “Tớ không làm hại bọn họ, tớ chỉ muốn đạt được thứ mình muốn.” Bạch Nguyệt khẳng định nói.
“Thứ cậu muốn là Cố Lăng Kiệt ư?” Lưu San hỏi.
Bạch Nguyệt quay người nhìn Lưu San.
“Thực ra, lúc số phận đang bất công với tớ, mới biết được mình muốn gì nhất. Ít nhất tớ có phương hướng phấn đấu. Đừng lo lắng cho tớ, tớ sẽ sống tốt, bởi vì tớ không có thứ gì để mất nữa.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
Lưu San nhìn về phía ngón tay bị đứt của Bạch Nguyệt.
Cô không cần hỏi cũng biết Bạch Nguyệt trải qua hành hạ gì.
“Dù sao, tớ chỉ có một câu, tớ luôn ở bên cậu, luôn ủng hộ cậu.” Mắt Lưu San đỏ ngầu.
Bạch Nguyệt gật đầu, cô cảm ơn bọn họ lấy đi Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt không có Cố Lăng Kiệt mới có sứ mạnh vô địch.
Cô bắt taxi đi tới khu văn phòng của Hình Bắc Xuyên.
Bước tới quầy lễ tân, mỉm cười, “Chào cô, tôi là Bạch Nguyệt, tôi muốn gặp châu trưởng Hình. Tôi có hẹn trước.” Bạch Nguyệt trầm ổn nói.
“Vâng.” Nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho phòng thư ký của Hình Bắc Xuyên.
Thư ký của Hình Bắc Xuyên nghe điện thoại xong, lập tức xuống quầy lễ tân ngênh đón.
“Châu trưởng đã đợi cô rất lâu rồi.” Thư ký cung kính nói.
Bạch Nguyệt nhìn thái độ của thư ký, cô liền biết quyết định cuối cùng của Hình Bắc Xuyên rồi.
Cô đi theo thư ký vào thang máy. Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tô Khánh Nam bước từ trong ra. Hắn vô cùng kinh ngạc khi gặp Bạch Nguyệt ở đây.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
“Em đi đâu thế? Mấy này này tôi gọi cho em đều không nghe, em nuốt lời.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
“Ngại quá, có một số việc tôi cũng phải bó tay, nếu như anh Tô không ngại thì đợi tôi xử lý công việc xong thì mới anh uống cà phê.” Bạch Nguyệt thoải mái nói.
Tô Khánh Nam cảm thấy Bạch Nguyệt hơi lạ.
“Cố Lăng Kiệt và Tô Tiểu Linh đính hôn rồi, việc này em biết chưa?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Tin tức lớn như thế này, tôi không biết thì chẳng phải là đồ lạc hậu ư.” Bạch Nguyệt bình thản nói.
Đột nhiên Tô Khánh Nam không nhìn thấu được Bạch Nguyệt.