Chương 537: Một Nơi Có Thể Cho Em Câu Trả Lời
CHƯƠNG 537: MỘT NƠI CÓ THỂ CHO EM CÂU TRẢ LỜI
"Chị, chúng tôi đi theo cô ta đến bây giờ, không biết là bị phát hiện hay là thế nào, cô ta không có bất cứ vấn đề gì, bây giờ đang một mình dạo phố." Lâm Thư Lam báo cáo.
"Cô ta chưa tìm Hình Thiên sao?" Bạch Nguyệt hoài nghi.
"Chưa."
"Nếu như cô ta phát hiện ra các em, chắc sẽ đi tìm Hình Thiên rồi diễn một tuồng kịch." Bạch Nguyệt nheo mắt lại suy nghĩ.
"Có phải là những người khác phái tới hay không?" Lâm Thư Lam cũng không hiểu.
"Cứ đi theo, vất vả cho em rồi."
"Vậy cơm tối của chị thì sao, trong nhà không có người nấu cơm, bác gái phải khi cơm nước xong xuôi mới trở về." Lâm Thư Lam lo lắng nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Tôi sẽ tự nấu, yên tâm đi."
"Hình như anh tới vừa đúng lúc." Bạch Nguyệt đột nhiên nghe thấy âm thanh của Hình Thiên, ngạc nhiên quay đầu lại.
Trên vai anh, tóc ẩm ướt, dính hơi nước, cả người bao phủ trong mưa bụi mịt mờ.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại: "Sao anh đến sớm vậy."
"Anh nhớ em, tối nay không có việc gì, nên muốn đến sớm một chút." Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt hơi sững sờ, cô không từ chối, nhưng cũng không có đáp lại, cứ để anh hôn.
Anh cũng cảm giác được Bạch Nguyệt không nhiệt tình, nhìn cô: "Em sao vậy?"
Bạch Nguyệt giữ anh lại, quan sát mặt anh.
Mặt anh không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, nếu như nói anh không phải Cố Lăng Kiệt, trên thế giới không có người giống như vậy chứ.
"Em đang nghĩ, thật ra anh tới không phải lúc, em còn chưa nấu cơm." Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên mỉm cười: "Anh thích ăn đồ ăn em nấu."
"Vậy anh ở đây chờ em chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên gật đầu: "Em biết anh thích đọc sách mà, có sách gì đáng xem thì giới thiệu cho anh?"
Bạch Nguyệt nhớ tới việc lúc trước anh dạy cô tiếng Nga, việc đã qua năm năm rưỡi, cô vẫn nhớ, anh ung dung, tự phụ, và lạnh lùng.
Cô dùng tiếng Nga nói: "Anh đã đọc « tội phạm và trừng phạt » chưa? Em cảm thấy Sankt - Peterburg không tệ, rất thú vị, muốn đọc không?"
Hình Thiên hơi sửng sốt, khẽ cười một tiếng, cũng dùng tiếng Nga trả lời: "Những kiệt tác của nước Nga anh đều đã đọc rồi, em giới thiệu mấy cuốn đặc biệt đi?"
"Do em viết anh có muốn đọc hay không?" Bạch Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Hình Thiên mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều: "Muốn."
Lòng Bạch Nguyệt hơi buồn bã, tính cách Cố Lăng Kiệt đã thay đổi, trước kia anh, sẽ không cười như thế, anh sẽ trịnh trọng trả lời một chữ: "Ừ."
Cô lắc đầu, vấn đề này lần trước đã giải quyết rồi, cô không nên bởi vì sự xuất hiện của Thu Đình mà suy nghĩ lung tung nữa.
Cô nên tin tưởng anh.
"Ở đây không có sách của em, ở trong máy tính, anh cứ xem thoải mái, hơi không lưu loát và khó hiểu." Bạch Nguyệt bật máy tính lên, tìm sách mình viết liên quan tới nghiên cứu tâm lý, mở ra cho anh xem.
Hình Thiên ngồi xuống, di chuyển con chuột.
Cô liếc nhìn anh một cái, rồi quay người ra ngoài.
Buổi trưa cô ăn khá ít, dù Lâm Thư Lam chưa nấu cơm tối, nhưng chỉ cần hâm nóng là đủ.
Cô mở tủ lạnh ra, có lạp xưởng, trứng gà, nấm, cà chua.
Cô hâm nóng đồ ăn khác lên, rồi lấy những nguyên liệu nấu ăn này nấu canh lạp xưởng trứng gà nấm cà chua.
Điện thoại di động vang lên, là Tống Tâm Vân.
"Mẹ." Bạch Nguyệt gọi.
"Tiểu Nguyệt, bây giờ mẹ muốn đi nước M một chuyến, chắc một tuần sau mới trở về. Con không cần chờ mẹ." Tống Tâm Vân nói.
"Có chuyện gì vậy? Phía nước M rất nghiêm trọng sao?" Bạch Nguyệt lo lắng.
"Không phải, hàng của chúng ta bị người ta đổi, bây giờ mẹ phải đi qua xử lý, tiện thể gặp mặt bạn học bên đó, mẹ muốn bán hai công ty ở nước M đi." Tống Tâm Vân giải thích.
"Vâng, ngày nào cũng liên lạc nhé ạ."
"Ừ, được." Tống Tâm Vân hiểu ý tốt của Bạch Nguyệt, bà mỉm cười, cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt bưng đồ ăn đi thư viện.
Hình Thiên đang chăm chú xem sách cô viết, đèn bàn màu da cam soi vào người anh, tạo thành vầng sáng ấm áp, cô thật không muốn phá hỏng không khí ấm áp hiện tại.
Nhìn thấy cô, Hình Thiên đi tới đón bát trên tay cô: "Choáng váng hay sao mà đứng đấy bất động."
"Cảm thấy anh không nói gì khá đẹp trai." Như thế mới giống Cố Lăng Kiệt trước kia. Nhưng Bạch Nguyệt không nói ra câu tiếp theo.
Hình Thiên để bát xuống, gõ đầu cô, giống như trừng phạt, hơi đau.
Bạch Nguyệt ôm đầu, tủi thân nhìn anh.
Anh ngồi xuống trước mặt cô: "Cho em đánh, lại đây."
Bạch Nguyệt không nỡ đánh Cố Lăng Kiệt, cô xoa đầu anh, dịu dàng nhìn anh.
Hình Thiên đứng dậy, dắt tay cô: "Mình cùng ăn cơm thôi, thức ăn nguội rồi sẽ không tốt cho dạ dày."
"Còn mấy món ăn nữa, em đi lấy đến đây." Bạch Nguyệt dịu dàng.
"Ừ ừ."
Bạch Nguyệt ra ngoài bưng thức ăn, anh chờ ngay ở cửa, đón đồ ăn cô bưng tới.
Bạch Nguyệt lại quay người ra ngoài bưng thức ăn.
Chỉ một lát, toàn bộ đồ ăn đã được mang vào.
Hình Thiên nếm từng đồ ăn: "Hình như chỉ có canh này là em nấu."
Bạch Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
Hình Thiên bưng canh lạp xưởng đến trước mặt mình: "Anh ăn món này, món khác em cứ ăn thoải mái."
Bạch Nguyệt vẫn mỉm cười, nhưng mắt đã phủ một tầng sương mù, nước mắt chảy ra.
"Em làm sao thế?" Hình Thiên đau lòng, bưng canh lạp xưởng lại trước mặt cô: "Cho em, cho em hết, đừng khóc nữa."
Bạch Nguyệt cố hết sức mỉm cười, nhưng không làm được, nước mắt vẫn chảy ra, cô hít sâu một hơi, giọng điệu gần như khẩn cầu: "Cố Lăng Kiệt, nếu anh không phải Cố Lăng Kiệt, nhất định phải nói cho em."
"Hả." Hình Thiên xoa đầu cô, cưng chiều nói: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
Bạch Nguyệt ngậm miệng nhìn anh.
Anh nhìn đôi mắt ngập nước giống như sóng biếc của cô, đẹp như vậy nhưng rơi vào trong lòng anh rất chát, ký ức khắc sâu như vậy nhưng lại giống đao đâm vào trong lòng, rất đau.
"Anh là Cố Lăng Kiệt, em không tin anh sao? Ăn cơm xong anh dẫn em đi một chỗ." Nói xong, Hình Thiên thu tay về, cúi đầu ăn cơm.
Bạch Nguyệt cảm giác được anh đau lòng.
Cô cũng hận bản thân nhạy cảm như vậy, tại sao lại cảm thấy anh không phải Cố Lăng Kiệt chứ?
Cô ôm lấy anh: "Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình của em không tốt lắm, em xin lỗi."
Hình Thiên ôm cô: "Anh không trách em, cũng hiểu tâm trạng và nghi ngờ của em, không sao, em không cần áy náy."
Bạch Nguyệt nhìn anh.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: "Em ăn cơm đi."
Sau bữa ăn, anh dẫn cô đi vào đường ngầm, đi xuống một đoạn thì nhìn thấy xe anh đậu ở đó.
Xe là được làm theo yêu cầu, rất nhỏ, vừa vặn có thể đi qua hầm ngầm.
"Lên xe đi, nhớ ôm anh." Hình Thiên nhắc nhở.
"Vâng." Bạch Nguyệt ngồi sau xe, ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, không hiểu hỏi: "Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Hình Thiên liếc mắt, trong mắt lóe lên vẻ u ám, anh nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định nói: "Một nơi có thể cho em câu trả lời."