Chương 1102: Cô Biết Anh Chắc Chắn Sẽ Có Cách
CHƯƠNG 1102: CÔ BIẾT ANH CHẮC CHẮN SẼ CÓ CÁCH
“Ừm.” Lã Bá Vĩ đi theo Mục Uyển.
“Ngoài anh ra, còn một đồng minh khác tên An Kỳ, anh có quen không?” Mục Uyển hỏi.
“Quen, tổ chức của cô ấy từng liên hệ tôi, nhưng tôi đã từ chối, cũng từng có tiếp xúc với cô ấy, không phải đồng minh, cũng chẳng phải kẻ địch.” Lã Bá Vĩ nói.
“Hoàn cảnh bây giờ của tôi có hơi phức tạp, tôi làm việc ở Bộ ngoại giao, nhưng luôn bị người ta gạt bỏ, tôi là người nhà họ Hạng, nhưng cũng bị họ gạt đi, người đàn ông ở với tôi vừa rồi, anh ta với tôi không phải như anh tưởng tượng, là địch hay là bạn, giờ vẫn chưa rõ.” Mục Uyển nói.
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Muốn tồn tại ở nước M, một là có tiền, hai là phải có quyền lực về quân sự, hai thứ này tôi đều không có, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là làm theo cách Bạch Nguyệt từng làm. Nhưng tình hình của tôi phức tạp hơn, cô ấy chỉ muốn đối phó Thịnh Đông Quang và Tả Đoàn Niên, tôi ngoài việc đối phó kẻ địch ra, còn phải nắm được quyền lực.” Mục Uyển thẳng thắn nói chuyện với Lã Bá Vĩ.
“Nhà họ Hạng vừa có tiền vừa có quyền lực quân sự. Nếu cô có thể nắm trong tay nhà họ Hạng, là đã có tất cả rồi.” Lã Bá Vĩ nói.
“Ông ngoại tôi ra đi đột ngột, hơn nữa, ông ấy chắc chắn bị Sở Dã Bạch hãm hại, chúng tôi suy đoán Sở Dã Bạch có khả năng tẩy trắng cho nhà họ Hạng. Hình như trước kia Sở Dã Bạch từng muốn hợp tác với Hạng Thịnh Duật, nhưng không biết vì sao lại quay sang chọn nhà họ Hoa. Tình thế cụ thể là thế nào, không nói rõ được, bởi vì ông ngoại ra đi quá đột ngột, không phân chia rõ quyền lực, nên quyền lực chủ yếu rơi vào tay cậu út của tôi và Hạng Thịnh Duật, hai người bọn họ nắm trong tay hai phòng nghiên cứu vũ khí của nhà họ Hạng.”
“Có vẻ như tình hình nhà họ Hạng rất phức tạp.”
“Ông tôi để lại bốn chiếc chìa khóa, lần lượt do cậu cả, mẹ tôi, cậu út và dì út tôi bảo quản, nếu một người có thể có được cả bốn chiếc chìa đó, thì sẽ nắm được quyền điều khiển nhà họ Hạng. Sự ra đi của ông làm quyền lực chủ chốt nhà họ Hạng bị phân tách, lại khiến nhà họ Hoa có cơ hội vượt lên.”
“Ý của cô là, lấy được bốn chiếc chìa khóa, cô sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Hạng?” Lữ Bá Vĩ hỏi.
“Đúng thế, đó là cách thứ nhất. Cách thứ hai là, sau khi tôi trở về, chắc sẽ được thăng chức, từ đó tôi sẽ vào nội các, nắm được chút quyền phát ngôn, tôi muốn nắm chắc phương diện này.”
“Có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không?” Lã Bá Vĩ muốn nói lại thôi.
“Sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần kiêng kị. Chúng ta là đồng minh.” Mục Uyển nói.
“Danh tiếng của cô ở nước ngoài rất kém, muốn có chút thành tựu, chắc sẽ vấp phải nhiều trở ngại, nếu cô có thể tẩy trắng cho mình, dựa vào thân phận từng là phu nhân của tổng thống, thì đó lại là chuyện khác, phải tính theo cách khác.” Lã Bá Vĩ nói.
“Tẩy trắng?” Mục Uyển hơi ngập ngừng, hình như vừa có ý nghĩ nào đó xẹt qua: “Trước đây tẩy trắng là chuyện không thể, bây giờ, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.”
“Nếu cô có thể tẩy trắng, lợi dụng Bộ ngoại giao và thân phận người nhà họ Hạng, cô không ngừng mở rộng các mối quan hệ, quan hệ càng rộng, địa vị của cô càng vững, muốn làm gì, chẳng phải càng dễ dàng hơn sao?” Lã Bá Vĩ nói.
“Ừm. Tuy chuyện ông ngoại tôi không phải do Hạng Thịnh Duật gây ra, nhưng những đoạn video đó là do Hạng Thịnh Duật làm, người trong video không phải tôi, nếu người đó ra mặt làm rõ, là tôi được tẩy trắng rồi.”
“Quan trọng là Hạng Thịnh Duật. Nếu cô có thể thuyết phục anh ta tha cho cô, thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”
Mục Uyển như có suy nghĩ gì, ăn bữa sáng xong thì về phòng.
Hạng Thịnh Duật vẫn đang ngủ.
Cô nằm ở bên cạnh, nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật từ từ mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Anh đẹp trai như vậy, không ngại để em ngắm chút chứ.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chằm chằm: “Cô là ai?”
Mục Uyển bắt chước bộ dáng của anh, nhếch môi: “Anh cảm thấy em là ai?”
“Mục Uyển sẽ không khen tôi đẹp đâu.” Hạng Thịnh Duật rũ mắt nói.
“Mắt em không mù.”
Hạng Thịnh Duật lật người, hai tay chống hai bên người cô: “Khỏi bệnh rồi?”
Mục Uyển hai tay ôm lấy gáy anh, không tránh né: “Sáng thức dậy, không chóng mặt nữa, cũng không sốt nữa, chắc là khỏi rồi.”
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, ánh mắt có tia khiêu khích: “Em đang quyến rũ anh đấy à?”
“Dạo này em nghĩ lại, nhận ra anh làm cũng khá tốt, em cố gắng cảm nhận, chắc cũng thoải mái lắm.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Mục Uyển nhắm mắt, hôn lại anh.
Đây là lần đầu tiên cô hôn anh như vậy, như làm dấy lên nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng anh.
Vốn dĩ đã nhịn suốt hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới được ‘ăn thịt’, cô lại mãi không chịu nhường.
Hạng Thịnh Duật chẳng mất bao lâu, súng đã lên nòng.
Mục Uyển hít sâu một hơi.
Anh nhíu mày: “Đau à?”
“Ừm, không sao, một lát là hết.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật khó chịu, anh gấp gáp hôn môi, cổ và xương quai xanh của cô.
Thời gian đang chầm chậm trôi đi, mang ấm áp đến, thay đổi tâm thái của con người. Hình như có thứ gì đó cũng đang thay đổi, không còn bài xích, kháng cự, không còn sự chán ghét như trước nữa.
Mục Uyển khẽ rên một tiếng, học theo anh, hôn lên tai anh.
“Uyển Uyển.” Hạng Thịnh Duật gọi tên cô, trong lòng có thứ gì đó được lấp đầy, chính anh cũng không hiểu được, chỉ thấy rất mãn nguyện, rất hạnh phúc.
“Ừm?” Mục Uyển đáp, vòng tay ôm eo anh.
Anh hôn cô lần nữa.
Hai người rất lâu rất lâu mới ngừng lại được.
Nếu là trước kia, anh sẽ đứng dậy đi tắm ngay, như chẳng có chút lưu luyến nào, cũng không vui, cô không phối hợp, anh có thể cảm giác được sự chán ghét, bài xích và qua loa của cô.
Trong lòng anh như có một cục đá đè ép, anh không thích cô như vậy, nên càng muốn lột mặt nạ của cô ra.
Nhưng cô của vừa nãy, anh rất thích, hình như dịu dàng hơn nhiều, êm ả như nước vậy.
“Sao bỗng nhiên lại đổi tính rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi, lo mình đang nằm mơ mộng đẹp, có cảm giác không chân thực lắm.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, đừng nghĩ em sẽ thay đổi, không dễ đâu.” Mục Uyển trả lời anh.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Sao anh lại thích sự kiêu ngạo bây giờ của em nhỉ? Nếu em là đàn ông, anh chắc chắn sẽ đánh em một trận, may mắn đấy vì em là nữ.”
Mục Uyển trừng mắt, quay người, nằm quay lưng vào anh.
Anh nói chuyện vừa cợt nhả lại thẳng thắn, cô đoán chẳng nổi, thế là chẳng thèm đoán nữa.
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô: “Giận rồi à?”
“Em đang nghĩ, bao giờ thì chúng ta về? Lúc này Phó Hâm Ưu chắc đã về rồi, vậy mà lại không gọi điện cho em, đúng là không ngờ được.” Mục Uyển nói, đổi đề tài.
“Cô ta muốn đợi em làm sai, đợi cho em một roi, em nghỉ làm càng lâu, cô ta càng có nhiều cơ hội bịa đặt.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh nghĩ cách đi?” Mục Uyển liếc anh.
Cô biết, anh chắc chắn sẽ có cách.