Chương 357: Hôm Nay Ngủ Với Ai
CHƯƠNG 357: HÔM NAY NGỦ VỚI AI
Lưu San nói cô là Bạch Nguyệt, anh không tin.
Cho dù cô quen biết Hạ Hà, anh cũng sẽ không tin cô chính là Bạch Nguyệt.
Nhưng chỉ có ba người anh, Bạch Nguyệt và Hạ Hà biết chuyện ở thôn Đường Tiền.
Những chi tiết cô vừa nói, trừ anh, Bạch Nguyệt, Hạ Hà ra, không ai biết được.
Trừ khi Hạ Hà cố ý nói trước cho Trần Niệm biết để diễn vở kịch này.
Nhưng dù bọn họ có diễn thế nào đi nữa, cũng sẽ không đoán được anh lại nghe lén.
Cố Lăng Kiệt bước ra khỏi chỗ tối và chặn ở trước mặt Hạ Hà, nhìn kỹ từng biểu cảm trên mặt cô ta.
Hạ Hà nhíu mày: “Cố Lăng Kiệt, Chu Hân Ly không chết, anh còn muốn nghi ngờ tôi sao? Nếu như tôi thật sự là gián điệp, tôi cần gì phải tự làm khổ mình tới mức trốn ở chỗ này làm người giúp việc, tôi có thể ung dung ở nước ngoài từ lâu rồi. Chính là Chu Hân Ly bán đứng chúng ta.”
“Giữa cô và Chu Hân Ly, ai là gián điệp, ai bị oan uổng, cho dù có đối chất với nhau cũng không nói rõ. Cô giúp tôi làm một chuyện thì chỉ cần cô ở trên đảo, tôi sẽ không bắt cô nữa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Anh muốn tôi làm gì?” Hạ Hà hỏi.
“Cô giúp tôi hỏi thăm Trần Niệm xem quýt ở thôn Đường Tiền là ngọt hay chua?” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vì sao?” Hạ Hà không hiểu.
“Cô không cần hỏi vì sao, chỉ cần hỏi cô ấy như vậy là được. Mặt khác...” Cố Lăng Kiệt hạ mí mắt xuống, trên mặt hiện lên biểu cảm kỳ lạ và nói thêm một câu: “Có thể hỏi cô ấy về thói quen khi tôi và cô ấy phát sinh quan hệ.”
“Anh đang suy đoán về thân phận của cô ấy à?” Hạ Hà nhìn ra vấn đề.
“Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, đừng nói cho cô ấy biết tôi bảo cô hỏi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, sau đó không để cho Hạ Hà có cơ hội hỏi gì đã xoay người đi về phía phòng khách.
Khóe miệng Hạ Hà cong lên, ánh mắt hơi lạnh đi: “Cố Lăng Kiệt, anh hại tôi phải phiêu bạt nhiều năm như vậy, điều anh muốn biết thì tôi lại càng không để cho anh biết được.”
Tới bữa cơm tối.
Stephen đứng cạnh một cái bàn tròn lớn, xung quanh tổng cộng có mười hai người ngồi.
“Vừa rồi quản gia nói cho tôi biết, ngoài ba gian phòng của người phục vụ, nếu như mỗi người một phòng thì không đủ. Vậy tối nay, các người ai sẽ ngủ với nhau?” Stephen hỏi thẳng.
“Ba, con và Kyle một phòng. Hai đứa trẻ ngủ với ba.” Con gái lớn của Stephen nói.
“Ba gian còn lại, các người tính phân chia thế nào?” Stephen hỏi Cố Lăng Kiệt.
“Hai người bạn con là người yêu ở một phòng. Còn lại nữ một phòng, nam một phòng, không phải là được rồi sao?” Con gái thứ hai của Stephen nói.
“Tôi không có thói quen ngủ cùng người khác, tôi nhớ trên thuyền có phòng, buổi tối tôi có thể lên thuyền ngủ.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Vậy thì tốt quá. Vừa vặn Trần Niệm và Alan là người yêu, hai người cũng có thể ngủ một phòng.” Lưu San vội vàng nói.
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt lập tức trầm xuống. Anh nhìn Lưu San với vẻ không vui, sau đó lại nhìn sang Alan: “Tôi nhớ trên thuyền có hai phòng.”
“Tôi không thích ngủ ở trên thuyền, quá lắc lư.” Alan trực tiếp từ chối Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn Alan: “Anh nói cũng phải, tôi quên mất chuyện này. Hay là tôi chấp nhận ngủ với anh một đêm vậy.”
“Ngài Cố, Alan và Trần Niệm là người yêu. Anh và anh ấy ngủ với nhau cũng không ổn. Tôi thấy phòng khách này rất thích hợp với anh đấy.” Lưu San không khách sáo nói.
“Để cho ngài Cố ngủ phòng khách cũng không thích hợp lắm. Như vậy đi, tôi sẽ bảo người kê một cái giường trong phòng sách. Con gái lớn của tôi và Kyle ở lại phòng sách là được rồi.” Stephen cười hì hì nói.
Con gái lớn của Stephen không vui nói: “Vì sao con và Kyle phải ở phòng sách chứ? Để Lysa ở phòng sách không được ạ?”
“Chị cả, nếu như chỉ có một mình em thì ngủ ở phòng sách cũng không sao. Nhưng bây giờ em ngủ cùng ba người khách, chị tính để cho khách cũng ngủ ở phòng sách à?” Lysa - cô con gái thứ hai của Stephen phản bác.
“Không phải là em ngủ một mình sao? Ngài Cố ngủ với Alan, hai cô gái kia ngủ với nhau. Em ngủ một mình còn gì?” Con gái lớn của Stephen mắng trả.
Lysa nhìn về phía Trần Niệm: “Cô nói xem, cô ngủ với bạn trai cô hay ngủ với bạn gái của cô?”
Trần Niệm nhìn ra được quan hệ giữa cô con gái cả và cô con gái thứ hai của Stephen không tốt lắm. Cô đứng giữa bọn họ cũng rất lúng túng. Hơn nữa, cô thật sự không muốn ngủ cùng phòng với Alan: “Tôi và chị San ngủ ở phòng sách cũng được. Ban đầu chúng tôi tới đường đột, đã quấy rầy gia đình rồi.”
Lysa hừ một tiếng.
“Ăn cơm trước đi, ăn cơm trước đi.” Stephen mỉm cười nói và nhìn Trần Niệm đầy ẩn ý rồi lại nhìn sang Alan.
Alan ôm vai Trần Niệm kéo đến bên cạnh mình, thì thào nói: “Như vậy có tính là anh bị từ chối không nhỉ?”
“Tôi không yên tâm khi để cho chị San ngủ với người lạ.” Trần Niệm khẽ giải thích.
Khóe miệng Alan cong lên, bất đắc dĩ nói: “Thế em lại yên tâm để cho anh ngủ với người lạ à?”
“Anh ta là đàn ông, anh cũng là đàn ông, tôi không có lý do gì để không yên tâm cả.”
Alan quệt vào mũi của Trần Niệm nói với vẻ nuông chiều: “Đúng là hết cách với em rồi. Em nên ăn nhiều vào, anh thấy em gầy hơn nhiều so với lúc mới gặp đấy.”
Trần Niệm mỉm cười nhưng không nói gì thêm. Cô cảm giác được có ánh mắt sắc bén vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Cho dù không cần nhìn, cô cũng biết đó là Cố Lăng Kiệt.
Cô cố ý bỏ qua, cúi đầu ăn cơm.
“Ngài Cố, tôi mời ngài.” Stephen cầm ly rượu đỏ lên.
Cố Lăng Kiệt cũng cầm ly rượu đỏ lên, hai người khẽ chạm ly một cái. Sau đó, anh uống một hơi cạn ly rượu.
“Ba, không phải ba nói có tin tức muốn nói cho chúng con biết sao?” Lysa hỏi.
“Chúng ta ăn cơm trước đã. Sau khi cơm nước xong, ba sẽ công bố.”
“Ba mau nói đi, ba không nói, con ăn cơm cũng không ngon.” Lysa tính tình nóng nảy, thúc giục.
“Ba đã bán đảo này cho ngài Cố.” Stephen nói: “Đồng thời, ba sẽ đi tới nước A, trong thời gian ngắn không trở về được.”
Stephen nói xong, tất cả mọi người đang ngồi đều không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau.
“Không phải chứ! Ba, ba đi nước A làm gì?” Lysa không hiểu nói.
“Ngài Cố nói rất đúng. Tác phẩm của ba hoàn hảo không thiếu sót, có khả năng thể hiện ra hình ảnh lập thể nhưng thiếu sức sống và linh khí. Ba cần phải ra ngoài đi khắp nơi, cảm nhận hơi thở của sức sống, mang nó vào trong tác phẩm của mình.” Stephen nghiêm túc nói.
“Ba, ba không cần phải gấp như vậy. Ba muốn đi khắp thì cứ đi, ba bán đảo này làm gì?” Con gái lớn Stephen cũng không tán thành.
“Ngài Cố nói vợ của ngài ấy rất thích cuộc sống trên đảo. Ba cảm động nên mới bán thôi. Mà bán thì bán, ba ở đây đã chán ngấy rồi.” Stephen không để ý nói.
Con gái lớn và con gái nhỏ của Stephen nhìn nhau, cả hai đều không vui nhưng không nói gì.
Hạ Hà từ ngoài cửa xông vào, nói với vẻ khẩn trương: “Ngài Stephen, ngài phái du thuyền ra ngoài sao?”
“Không có. Sao vậy?”
Hạ Hà nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, trong mắt lóe lên sự đề phòng và trầm giọng nói: “Tôi vừa đi ra bến tàu nhưng không thấy du thuyền đâu cả.”
Hạ Hà vừa dứt lời thì điện tắt, cả phòng khách chìm vào trong bóng tối...