Chương 1199: Tôi Không Thích Để Người Phụ Nữ Của Mình Ở Ngoài Một Mình Chiến Đấu
CHƯƠNG 1199: TÔI KHÔNG THÍCH ĐỂ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH Ở NGOÀI MỘT MÌNH CHIẾN ĐẤU
An Kỳ và Lã Bá Vĩ trở về, bọn họ đang ở trong phòng bếp bận rộn.
Mục Uyển không nói gì, chỉ nhìn Hạng Thịnh Duật.
Anh nở một nụ cười gian tà, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Mục Uyển, uống trà.
“Anh cảm thấy nụ cười lúc này của anh rất đẹp sao?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Không phải phụ nữ đều thích những người đàn ông hư như vậy sao?”
“Ai nói với anh vậy? Lôi anh ta ra đây, em đảm bảo sẽ đánh chết người đó.” Mục Uyển nói xong cũng uống trà.
Vị trà nhàn nhạt, thanh đạm.
Hạng Thịnh Duật đã không còn trấn định nữa: “Ngày kia phải rời đi rồi, không lưu luyến gì anh sao?”
“Trước kia em có đọc một cuốn sách, trong sách có viết, ban đầu khi yêu nhau hai người luôn muốn ở cùng nhau không bao giờ tách rời, đây là thời kì nồng nhiệt, nhưng sau khi trải qua thời kì này, một trong hai sẽ muốn có khoảng không cho riêng mình, người còn lại sẽ cảm thấy bị lạnh nhạt, tổn thương, hai người sẽ xảy ra mâu thuẫn, lâu dài về sau, hoặc là chia tay, hoặc là tập thích ứng với cuộc sống không có đối phương, yên bình sống với nhau.”
“Vậy em cảm thấy, chúng ta đang ở giai đoạn nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi, nhìn cô.
“Hình như anh cũng chán ngấy lắm rồi nhỉ?” Mục Uyển nói.
“Em không chán?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Anh thả em ra một tháng, xem em có chán hay không?” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Câu này có ý gì? Em hi vọng chúng ta không liên lạc với nhau nữa? Hay là em có dự định gì khác?” Ánh mắt Hạng Thịnh Duật trầm xuống.
“Anh cảm thấy em có dự định gì? Rời khỏi nước M? Muốn rời đi, em đã không trở về rồi.”
Hạng Thịnh Duật nhéo má cô, khiến cô đối diện với anh: “Muốn em nói một câu nhớ anh, khó vậy sao?”
“Anh sẽ nhớ em sao?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật cười: “Sẽ không.”
Mục Uyển nhướng mày: “Rất tốt.”
“Tốt gì chứ, anh làm xong hết mọi việc sẽ đi tìm em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Ánh mắt Mục Uyển khẽ ngập ngừng: “Đi tìm em?”
“Anh sẽ không thể để người phụ nữ của mình ở ngoài chiến đấu một mình được, nếu như cái gì em cũng có thể dựa vào sức mình, vậy còn cần anh làm gì nữa!” Hạng Thịnh Duật nói.
Giây phút này, tim của Muc Uyển đập rất nhanh, cả người giống như chìm trong đại dương, bồng bềnh, có cảm giác không chân thực.
“Anh… thích em.” Mục Uyển nói, lần này cách nói không mang ý khiêu khích và chế nhạo giống lần trước.
Hạng Thịnh Duật cũng không phủ định như mọi lần: “Vui chứ, chắc chắn là em được tổ tiên phù hộ, mới có thể có được sự yêu thích của tôi.”
Mục Uyển nhíu mày, ánh mắt mê man: “Anh thực sự thích em.”
Hạng Thịnh Duật rũ mắt: “Biểu cảm của em như này là thế nào, không phải trước kia là do em tỏ tình, nói yêu anh trước anh mới miễn cưỡng tiếp nhận em sao, dù sao chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi, so về thời gian thì em là người có tư cách nhất.
Mục Uyển buông mí mắt, không hiểu rõ cảm xúc lúc này của mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
An Kỳ và Lã Bá Vĩ dọn thức ăn lên.
“Hai người cũng đến ăn đi, cùng nhau ăn.” Mục Uyển mời An Kỳ và Lã Bá Vĩ.
“Lúc đi mua thức ăn tôi và An Kỳ đã ăn rồi.” Lã Bá Vĩ nói.
“Vậy sao?” Mục Uyển nhìn qua thức ăn trên bàn: “Tôi đi pha nước sốt.”
Cô đứng dậy, bước vào phòng bếp.
Hạng Thịnh Duật vậy mà thật sự thích cô, cô cảm thấy rất bất ngờ, phần tình cảm này đến cũng quá đột ngột rồi.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật đột nhiên vang lên, tay Mục Uyển khẽ run: “Đang nghĩ xem pha nước sốt gì cho anh.”
“Em ăn cái gì thì làm cho anh một phần giống hệt vậy.” Hạng Thịnh Duật nói, ngồi xuống ghế nhìn Mục Uyển làm.
Mục Uyển muốn trốn tránh ánh mắt của anh.
“Tuần sau chắc là anh sẽ công bố hủy lễ đính hôn với Phó Hâm Ưu, quan hệ của chúng ta, em muốn bao giờ công bố?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Chuyện này trước kia chúng ta đã từng nói đến. Bữa trưa nay cứ ăn cho thật ngon miệng đã, ngày kia em phải rời đi rồi, đợi em về rồi bàn bạc.” Mục Uyển nói.
“Đợi ba năm nữa công bố có được không?” Hạng Thịnh Duật cố ý khiêu khích hỏi.
Mục Uyển nghe ra ý mập mờ trong lời nói của anh: “Em cảm thấy yêu đương là chuyện của hai người, không cần thiết tuyên bố cho mọi người cùng biết, đợi đến lúc chia tay, thì bọn họ lại như xem náo nhiệt, chuyện này cũng chẳng tốt lành gì.”
“Vậy ý của em là cả đời này đều không công khai?” Hạng Thịnh Duật không vui hỏi.
Mục Uyển pha xong nước sốt, đổ vào hai bát, quay đầu lại, nhìn Hạng Thịnh Duật, hỏi: “Nếu anh thích thì công khai đi, nhưng em và anh không hề ở bên nhau, nếu như không công khai, thì ngày ngày chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Có thể công khai rồi, ngày nào cũng ở bên nhau.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Trước kia anh từng yêu ai chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Tuy em là người từng kết hôn hai lần, nhưng đối với chuyện tình cảm này, anh hiểu nhiều thứ hơn em, đợi em trở về, chúng ta sẽ công khai, chuyện này chỉ thông báo với em, không có thương lượng.” Hạng Thịnh Duật nói, bưng hai bát nước sốt đi ra ngoài.
Mục Uyển cảm thấy đau đầu, chỉ cần công khai, sẽ có một đống phiền phức, một đống vấn đề, chỉ khiến cô càng bài xích, đây không phải điều cô muốn.
Cô nghĩ một lúc, ngồi xuống đối diện Hạng Thịnh Duật, nhẹ nhàng nói: “Anh cảm thấy chúng ta qua lại bao lâu rồi?”
“Chuyện này cần thiết phải hỏi sao? Có những người ở bên nhau mười năm, cuối cùng cũng không có kết quả, phải chia tay, nhưng có những người chỉ cần dùng một ánh mắt, đã xác định được đó là bạn đời của mình, có thể chung sống cả đời này, thời gian ngắn hay dài không phải vấn đề.” Hạng Thịnh Duật đoán được Mục Uyển định nói gì.
“Vậy anh cảm thấy vấn đề là gì?” Mục Uyển thuận theo chủ đề của Hạng Thịnh Duật.
“Anh thích em, thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, tranh luận, trốn tránh, nghĩ cách trốn thoát, chỉ khiến em càng thêm khó chịu, cái em cần làm là điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị tốt cả đời này sống cùng anh, tốt nhất là nên thích anh, bởi vì nếu không thích anh, người khó chịu sẽ chỉ có mình em, hiểu chưa?” Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
Mục Uyển nhìn chằm chằm dáng vẻ ăn cơm của Hạng Thịnh Duật.
Đến dáng vẻ ăn cơm của anh cũng rất ngông cuồng, còn cứ luôn nhìn cô, ánh mắt trêu chọc công khai.
Mục Uyển thật sự bị chọc tức bởi dáng vẻ tự cao tự đại của anh, chỉ có thể cười.
“Cười cái gì, em có ngốc không thế?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Trước kia anh còn thích những người phụ nữ như thế nào, nói với em, em muốn học hỏi cô ấy.” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật không muốn nói với cô, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh thích: “Có mấy người lận, có cơ hội sẽ giới thiệu bọn họ với em.”
Mục Uyển mím môi: “Vậy em yên tâm rồi.”
Mục Uyển múc canh vào trong bát, khẽ hỏi: “Trong những người đó, ai ở bên anh lâu nhất?”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em hỏi vậy là sao?”
“Để em làm tốt công tác chuẩn bị, cần thích anh trong bao lâu? Tránh để anh vẫn thích em, mà em đã không thích anh nữa, em cũng không bá đạo giống anh, chỉ cần bản thân mình thích, thì cũng muốn người khác phải thích lại mình.” Mục Uyển khuấy nước sốt lên, nói.