Chương 272: Một Tiếng Sấm Bất Ngờ Xé Tan Bầu Trời
Bạch Nguyệt đi tàu trở về thành phố A, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời rất đẹp, chiếu xuống mặt đất, một vùng trăng trắng, lá cây rất xanh, cỏ cũng rất xanh, hoa muôn trùng sắc màu, muôn hồng nghìn tía, ngập tràn sức sống.
Khóe môi cô cũng hơi mỉm lên.
Tô Khánh Nam cứ mãi nhìn cô.
Cô cười, anh cũng cười theo.
Năm tháng tốt đẹp.
Nếu như lúc đầu, anh có thể sớm nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, có thể, họ để sớm ở bên nhau hạnh phúc, con cũng có hai đứa rồi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Anh nắm chặt lấy tay cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh, ánh mắt trở lại thành sự lạnh lùng ngày thường: “Sao thế?”
“Đói chưa? Đến nhà hàng ăn gì đó, đừng để đói đến đau bụng.” Tô Khánh Nam kéo cô dậy.
Qua sự nhắc nhở của anh, cô phát hiện mình thực sự có hơi đói, đi theo anh đến nhà hàng.
Tô Khánh Nam gọi 2 hộp cơm 140 nghìn, gọi thêm 2 lon coca, đặt trước mặt cô.
Bạch Nguyệt mở nắp, cúi đầu xuống ăn.
“Em về có phải đi làm chỗ viện nghiên cứu nữa không?” Tô Khánh Nam hỏi
“Ừ.” Bạch Nguyệt nhớ ra, cô còn nợ Mộc Hiểu Sinh rất nhiều án kiện, phải trả nợ mới có thể rời đi.
“Anh đã mua một căn hộ cạnh viện nghiên cứu của em, như vậy em đi làm sẽ gần hơn.”
“Khụ khụ.” Bạch Nguyệt sặc cơm.
Tô Khánh Nam lập tức mở nắp coca ra, đưa trước mặt Bạch Nguyệt.
Cô cầm lấy, uống mấy ngụm
Có vẻ như, đàn ông rất thích mua nhà cho phụ nữ.
Cố Lăng Kiệt như thế, Tô Khánh Nam cũng như vậy.
“Tôi thích ở khách sạn.” Bạch Nguyệt từ chối khéo léo.
“Tại sao, anh có thể sửa nhà thành kiểu khách sạn, em cần gì thì cứ nói với anh.” Tô Khánh Nam không hiểu.
“Cái tôi được hưởng thụ là phục vụ cao cấp của khách sạn, cứ gọi là có, ngoài ra.......” Bạch Nguyệt ngập ngừng một lúc, nhìn Tô Khánh Nam: “Khách sạn sẽ không để tôi cảm thấy cô đơn.”
“Anh sẽ mãi bên cạnh em, sẽ không để em ở nhà một mình, anh thề.” Tô Khánh Nam nói thành khẩn.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Vậy anh mua đi, sửa sang cho tốt.”
Dù sao sửa sang xong, cũng phải gần nửa năm sau rồi.
Tô Khánh Nam thấy cô đồng ý, rất vui: “Anh sẽ thuê một quản gia, đầu bếp, vài người làm thuê, như vậy, sự phục vụ mà em được hưởng sẽ tốt hơn nhiều so với ở khách sạn.”
Bạch Nguyệt không nói lại với anh, cúi đầu, tiếp tục ăn.
6 giờ 40 phút chiều họ sẽ đến thành phố A, trước hai tiếng, Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Lưu San.
Từ trạm xe ra, Lưu San vẫy tay về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn thấy, đi ra chỗ Lưu San: “Hôm nay tớ ở chỗ cậu, tiện chứ?”
“Tiện, tiện chứ, hoan nghênh mọi lúc.” Lưu San nhìn sang Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt: “Vậy tiểu Nguyệt, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, mai liên lạc nhé.”
Bạch Nguyệt gật đầu, cô lên chỗ lái xe.
Lưu San tự giác ngồi cạnh ghế lái xe, cười hì hì nhìn Bạch Nguyệt: “Cậu trở về tìm tớ à?”
Bạch Nguyệt nổ máy: “Đến chỗ cậu rồi nói, ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, đợi cậu cùng ăn.” Lưu San nhìn vẻ mặt chăm chú của Bạch Nguyệt, rất chột dạ, kéo dây an toàn, nhìn đi nhìn lại Bạch Nguyệt.
“Tiểu Bạch, hôm nay tớ có nghe được tin đồn, họ nói trước đây cậu gả cho Cố Lăng Kiệt, sau đó Cố Lăng Kiệt xảy ra chuyện, cậu giục Cố Lăng Kiệt ly hôn, có thật không?” Lưu San không tin, Bạch Nguyệt vẫn chưa tiết lộ chuyện kết hôn với Cố Lăng Kiệt cho cô ấy.
“Là thật.” Bạch Nguyệt không phủ nhận.
“Hả? Cậu kết hôn với Cố Lăng Kiệt rồi á, sao cậu không nói với tớ?” Lưu San kinh ngạc.
“Sự việc bất ngờ, kết hôn và ly hôn đều không hề có trong dự định, đợi đến lúc thời gian lắng đọng lại, đã là kết cục như ngày hôm nay rồi.” Bạch Nguyệt bình thản nói.
“Vậy bây giờ cậu lại quay lại với Tô Khánh Nam rồi à?” Lưu San không hiểu gãi gãi đầu.
“Nếu như là quan hệ bên vẻ ngoài thì là quay lại rồi, nếu nói trong lòng, thì chưa.” Bạch Nguyệt không dấu diếm.
Lưu San bặm môi, ảm đạm nhìn ra khoảng không trước mặt, trầm lặng một lúc, thương cảm nói: “Cuộc đời thần kì như vậy, kẻ thù có thể sẽ trở thành bạn, bạn cũng có thể trở thành kẻ thù, người yêu nhau có thể trở thành người hận nhau, người hận nhau lại có thể trở thành người có thể sống với nhau cả cuộc đời.”
Bạch Nguyệt tay nắm lấy vô lăng, lực nắm chặt hơn, nhìn sang Lưu San, đôi mắt lấp lánh, thử hỏi: “Nếu như, để cậu sống với Thẩm Diên Dũng cả đời.......”
“Vậy tớ nguyện sống cô đơn cả đời thôi.” Bạch Nguyệt vẫn chưa nói xong, Lưu San đã cắt lời của cô.
Tâm trạng Bạch Nguyệt lại nặng trĩu, chau mày.
“Lần trước tớ vô tình gặp lại bạn cấp 2, cô ấy còn nói đến Thẩm Diên Dũng, nói rằng anh ta năm nay đã đổi ba cô bạn gái, người đàn ông này, haha.” Lưu San lại nói thêm câu nữa.
Hai chữ “haha”, tràn ngập sự khinh bỉ và xem thường của cô đối với Thẩm Diên Dũng.
Chỗ đèn đỏ.
Bạch Nguyệt dẫm phanh, nhìn sang Lưu San: “Chuyện đứa nhỏ cậu chuẩn bị làm kiểu gì đây?”
“Cái đó.....tớ.....” Lưu San nói mấy từ, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Tớ cảm thấy, không cần chồng, có đứa con, cũng rất tốt.”
“Nếu như bố của đứa nhỏ không phải người tốt thì sao.” Bạch Nguyệt nói nghiêm trọng.
“Con là của tớ, một mình tớ, cần gì quan tâm bố nó là ai? Con của tớ coi như không có bố, cũng không thiếu hụt tình yêu đâu.” Lưu San cười hì hì nói.
“Nếu như điều này là do bố đứa bé tính toán mọi cách làm thì sao?” Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Lưu San ngẫm một chút: “Chắc không đâu?”
“Có người nói với tớ, bố của đứa con trong bụng cậu, rất có khả năng là Thẩm Diên Dũng.” Bạch Nguyệt nói ra, không muốn trốn tránh, trốn tránh sẽ không giải quyết được chuyện gì.
Đèn đỏ chuyển xanh, cô nổ máy đi.
Lưu San mở to mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt: “Sao có thể? Tớ ở với Thẩm Diên Dũng ba năm trước, giờ tớ mới có bầu?”
“Người lần trước phát sinh quan hệ với cậu, chắc là Thẩm Diên Dũng, ba năm nay cậu không có bạn trai, chắc cũng là do Thẩm Diên Dũng làm khó dễ.” Bạch Nguyệt giải thích.
Lưu San không bĩnh tĩnh nữa: “Anh ta bị bệnh à? Ở đâu anh ta chả đào hoa, đến làm khó dễ người bình dân như tớ làm gì, anh ta mất trí rồi, úng nước rồi, sao tớ lại đen đủi như thế này.”
Cô nghĩ tới Thẩm Diên Dũng, rùng mình một cái, mắt cũng đều đỏ, không muốn tin, đây là kết quả xấu nhất mà cô chưa nghĩ đến, trong lòng sợ hãi, đến cười đùa cũng không cười nổi.
“Không nói đùa với cậu đâu.” Bạch Nguyệt nói lạnh tanh, tăng tốc.
Lưu San nhìn vẻ nghiêm túc của Bạch Nguyệt, cũng lạnh hết gáy.
Nhưng khi cô biết mình có thai là rất vui.
Cô nghĩ, dù sao cô không có bạn trai, không thể kết hôn, có một đứa con cũng không tồi.
Đến khi cô già cũng sẽ không cô đơn, tình yêu mà, cô nhìn Bạch Nguyệt như vậy, cũng có chút sợ rồi.
Nhưng, con lại là của Thẩm Diên Dũng.
Nghĩ đến ánh mắt hung ác nham hiểm của Thẩm Diên Dũng, cô cảm thấy lạnh người, kinh hồn bạt vía.