Chương 671: Sự Sống Của Anh Với Em Quan Trọng Hơn
CHƯƠNG 671: SỰ SỐNG CỦA ANH VỚI EM QUAN TRỌNG HƠN
Cô nhìn Hình Thiên: “Em muốn hủy bỏ vũ khí sinh hóa, tập trung nghiên cứu thuốc giải, thật ra em đã nói với mẹ rồi, cần mua về một số thiết bị, nhưng em không muốn khiến cho bà lo lắng, chỉ nói là thiết bị chữa bệnh, đương nhiên, cũng mua một số thiết bị thường dùng để chữa bệnh.”
“Nếu mà đã hủy bỏ vũ khí sinh hóa, thì còn nghiên cứu thuốc giải để làm gì.” Hình Thiên không hiểu.
“Tư liệu và nhân viên chuyện nghiệp đều đã phân tán rồi, em lo sẽ có một ngày vũ khí sinh hóa ra đời, vậy nên, có chuẩn bị trước sẽ tốt hơn, chuyện vũ khí sinh hóa ở trong tay em, chỉ có mẹ, Trương Tinh Vũ, và anh biết.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm, anh hiểu rồi, dù sao thì chuyện này cũng không gấp, em cứ giữ trước đi, chờ chúng ta tìm được người đáng tin cậy, rồi giao cho họ, lúc đó cũng chưa muộn.” Hình Thiên đề nghị.
Bạch Nguyệt gật đầu, dựa lưng vào ghế, hướng mắt nhìn về phía trước, tùy ý giữ lấy dây an toàn.
“Có thể tối nay anh sẽ không đến.” Hình Thiên suy nghĩ nói.
“Em hiểu, đừng để mệt quá, cơ thể là của chính mình, sinh mạng của anh đối với em quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Hình Thiên khẽ cười, dịu dàng nhìn Bạch Nguyệt, nhắc lại câu nói của cô: “Sinh mạng của em đối với anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Cả hai người cùng nhìn nhau cười.
“Trước kia em nghĩ rất nhiều tên cho con, gần đây em lại nghĩ ra một cái nữa, cảm thấy rất tốt.” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
“Tên gì?” Hình Thiên tò mò, những ngày tháng trước kia, anh đều không ở bên cô, vì vậy, anh không biết cô đã nghĩ ra tên gì.
“Thanh Toàn, Cố Thanh Toàn, hi vọng con sẽ mạnh khỏe, hạnh phúc, viên mãn, ba mẹ cũng vậy, cũng hi vọng chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.” Bạch Nguyệt nhìn anh, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cho dù không phải Cố Lăng Kiệt, nhìn cô hạnh phúc như vậy, trái tim anh cũng có chín phần rung động.
Càng như vậy sẽ càng hối hận, sao anh không xuất hiện bên cô sớm hơn một chút.
“Được, đều nghe theo em.” Hình Thiên yêu thương nói.
Bạch Nguyệt nghiêng đầu sang, dựa vào vai anh, khẽ hát một bài hát.
Anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Trương Tinh Vũ đến quốc tế Thủy Nguyệt mất bao lâu?”
“Chắc là nhanh thôi, bây giờ anh ta đang ở bệnh viện chăm sóc Lâm Thư Lam, đến đây không xa.”
“Vậy thì tốt, đặt an toàn lên hàng đầu, đợi cậu ta đến rồi, anh mới lái xe quay về, tránh để Hình Thương có cơ hội lợi dụng.” Hình Thiên nhìn gương chiếu hậu, đúng là cần phải chú ý hơn, huống hồ, có liên quan đến Bạch Nguyệt, không thể sơ suất.
Nửa tiếng sau, Trương Tinh Vũ gọi điện đến, Hình Thiên lái xe đến quốc tế Thủy Nguyệt.
Bạch Nguyệt xuống xe, điện thoại của anh reo lên, lại là Hình Thương, không khỏi có chút phiền chán nghe máy: “Có chuyện gì? Nửa tiếng sau đến.”
“Hoa Nhi đến rồi.” Hình Thương nhắc nhở.
Ánh mắt Hình Thiên lướt qua một tia châm biếm: “Thì sao?”
“Cô ta với Thu Đình đến rồi.” Hình Thương bất lực nói.
“Vậy thì sao, ông hi vọng tôi làm gì?” Hình Thiên khẽ rũ mắt, lười biếng nhìn về phía trước.
“Nếu như muốn làm tổng thống, Hoa Nhi chính là bước đệm cho con, trước mắt, Thu Đình vẫn chưa thích hợp xuất hiện với thân phận người phụ nữ của con, ba sẽ bảo Thu Đình kiềm chế, nhưng mà, con đừng làm con bé quá đau lòng, dù sao, hai người cũng là vợ chồng, con bé đã trao cho con lần đầu tiên, lần đầu tiên của con gái rất quý giá, đáng để trân trọng.” Hình Thương ý vị thâm trường nói.
Hình Thiên nhếch môi: “Vậy nên, lần đầu tiên của cô ta trao cho ai, thì người đó phải cưới cô ta sao?”
“Đó là chuyện đương nhiên, Thu Đình là một người con gái, dù sao cũng là người có phẩm chất tốt, còn có, người phụ nữ mà hôm nay con gặp là ai? Bạch Nguyệt? Không có nhiều khả năng, cô ta chỉ có một mình, không có vệ sĩ, không phải con lại ở ngoài tìm một người khác rồi chứ?” Hình Thương vừa lo lắng, vừa tức giận.
“Là người tôi sắp xếp ở Tả Đoàn Niên, cứ như vậy đi, một lúc nữa là tôi đến rồi.” Hình Thiên nói xong liền cúp máy.
Anh vừa xuất hiện ở nhà họ Hình, Hoa Nhi đã chạy tới phía trước: “Anh không liên lạc với em, em chỉ đành tìm đến anh, chị em hi vọng em đưa anh đến gặp chị ấy.”
“Hai người có quan hệ gì, sao tự nhiên Thiên lại phải theo cô gặp chị cô?” Thu Đình cao ngạo hỏi.
“Quan hệ của tôi và anh ấy, tự cô không biết à? Nếu không sao tôi cần anh ấy đi gặp chị tôi.” Hoa Nhi trả lời.
“Thiên, đừng đi.” Thu Đình dùng thái độ ra lệnh nói chuyện với Hình Thiên.
“Thiên, chị em là vợ của tổng thống, muốn gặp anh một chút cũng không được sao? Chị ấy nói ngày mai anh phải ra nước ngoài rồi.” Hoa Nhi kiêu ngạo nói.
Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc kiêu ngạo lại càng làm toát lên vẻ ngọt ngào của một thiếu nữ.
Hình Thiên mấp máy khóe môi, trấn tĩnh, nói với Hình Thương: “Ông cảm thấy cháu có nên đi hay không?”
Hình Thương không nghĩ đến Hình Thiên sẽ đem vấn đề này truyền đến ông.
Thu Đình cao ngạo hất cằm, cô biết Hình Thương yêu thương cô, cái gì cũng nghe theo cô.
Hình Thương thở dài: “Nếu vợ của tổng thống đã muốn gặp con, con đi gặp một chút cũng tốt, đúng lúc, đối với chuyện đến nước B lần này, cũng cần thương lượng với vợ tổng thống một chút.”
Thu Đình kinh ngạc nhìn Hình Thương, giẫm mạnh chân: “Ông.”
“Thu Đình, cháu theo ông đến phòng sách.” Hình Thương đi trước.
Thu Đình không cam tâm nhìn Hình Thiên, nhìn lên ánh mắt lạnh nhạt của anh.
Cô ta biết, Hình Thiên chỉ nghe lời Hình Thương, Hình Thương không giúp cô ta, cô ta cũng không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu đi theo Hình Thương vào phòng sách.
Hoa Nhi vui vẻ ôm lấy cánh tay của Hình Thiên, cười ngọt ngào: “Đi thôi, Thiên.”
So sánh với Hình Thương và Thu Đình, anh ta thà đi với Hoa Nhi, ít nhất, Hoa Nhi không phải người không có chừng mực.
Anh bước ra ngoài, ngồi lên vị trí ghế phụ, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước.
Hoa Nhi nhìn anh, tinh nghịch chạm vào những vật trang trí trên xe, giống như không cố ý, lại giống như cố ý, hỏi: “Cái cô Thu Đình kia thích anh thật đấy.”
“Ừm.” Hình Thiên đáp một tiếng, không phủ nhận.
Hoa Nhi ngạc nhiên nhìn Hình Thiên, chớp chớp mắt, gương mặt xinh đẹp hiện lên sự thất vọng và lo lắng: “Vậy anh đối với cô ta thế nào?”
“Cô cảm thấy sao?” Hình Thiên không trả lời thẳng.
“Không thích, nếu như anh thích, anh sẽ không đi cùng em.” Hoa Nhi đoán.
“Ừm.” Hình Thiên không phủ nhận.
Hoa Nhi cười, khẽ mím môi, nghĩ một lúc, ngại ngùng hỏi: “Vậy anh đối với em thì sao, có thích không?”
“Không có cảm giác.” Hình Thiên nói, khẽ giương khóe môi, giống như đang cười.
Hoa Nhi ủy khuất nhìn anh, trừng mắt: “Anh không thích em, sao lại đi cùng em?”
Hình Thiên nhìn cô: “Vởi vì, tôi đối với cô không có cảm giác, còn đối với cô ta là chán ghét.”
Hoa Nhi: “…”
Bên cạnh cô ta có biết bao nhiêu là những chàng trai giàu có, nhưng không có ai xấu xa giống Hình Thiên, toàn thân đều là sự xấu xa, lừa gạt, nhưng cô lại thích như vậy, chỉ muốn chinh phục anh.
Một ánh mắt của anh, cũng khiến cho tim cô đập nhanh, cô tin bản thân mình, nhất định sẽ chinh phục được anh.