Chương 1094: Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân
CHƯƠNG 1094: ANH HÙNG KHÓ QUA ẢI MỸ NHÂN
“Anh trả tiền rồi anh lại đi, những người này tính là của anh hay của tôi?” Mục Uyển hỏi thẳng.
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi: “Em đến bây giờ còn muốn phân em và tôi à? Hay là những người này em chuẩn bị tính dùng để đối phó tôi?”
“Nếu sợ thì không cần phải bỏ ra số tiền này.”
“Những người này tôi cho em một trăm người, em cũng không thể làm tổn thương tới tôi một chút.” Hạng Thịnh Duật tự phụ.
Anh có sự tự tin này.
Nhưng cô lại có thể làm tổn thương đến mình.
“Cho nên?”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh như hàn băng: “Chiều nay em đi chọn người tôi sẽ không đi. Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội để lựa chọn, đây là lần cuối cùng. Đừng vì sự ngu ngốc của bản thân mà làm hỏng chuyện.”
“Có lẽ không cho tôi cơ hội với anh mà nói mới là sự lựa chọn sáng suốt.” Mục Uyển trả lời, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Ăn xong, Mục Uyển và Bowie rời đi.
Trong phòng bao chỉ còn lại Tư Địch và Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật mặt ủ mày chau, nhìn về phía cửa đến ngẩn người.
“Bây giờ tôi đưa anh về nhé?” Tư Địch hỏi.
Anh ta nhìn dáng vẻ Hạng Thịnh Duật dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa lại mơ hồ có chút thương cảm không tên.
“Shang.” Tư Địch một lần nữa gọi anh.
Hạng Thịnh Duật hồi thần, nhìn Tư Địch: “Sao vậy?”
Tư Địch hơi cười: “Bạn gái anh rất đặc biệt, tính cách có vẻ vô cùng ngang tàng.”
“Cô ấy từ nhỏ đã không hiểu chuyện, thời kỳ phản nghịch có lẽ phải đến tận khi về già.” Hạng Thịnh Duật sâu kín nói.
Tư Địch bị chọc cười: “Còn không phải là do được anh chiều quá sao?”
Hạng Thịnh Duật một hơi uống hết ly rượu vang trong tay, vẫn là dáng vẻ không vui.
“Có tâm sự à?” Tư Địch đã nhìn ra.
“Anh cảm thấy... cô ấy có thích tôi không?” Hạng Thịnh Duật hoang mang hỏi.
“Ừm...” Tư Địch cũng suy nghĩ rất nghiêm túc: “Cậu muốn nghe lời nói thật không?”
“Nói thừa, giữa chúng ta không cần phải như quan hệ xã giao.”
“Ngựa hoang khó thuần phục, thuần phục rồi sẽ vô cùng trung thành, trừ anh ra thì ai cũng không thể cưỡi.” Tư Địch nói.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật trầm xuống vài phần: “Nếu như cô ấy đã từng bị người khác thuần phục rồi thì sao?”
“Chẳng trách, làm người ngoài cuộc tôi thấy, chỉ cô ấy có tâm cơ, bài xích, tính toán và phòng bị, chống lại anh. Thật xin lỗi.” Tư Địch xin lỗi nói.
“Không có gì phải xin lỗi cả, những điều cậu nói đều đúng.” Hạng Thịnh Duật hít sâu một hơi, bê ly rượu lên, nhìn rượu trong ly đã bị mình uống hết.
Tư Địch rót cho anh một ly nhỏ: “Tối nay còn có chuyện gì nữa không?”
“Vốn dĩ định đưa cô ấy đi gặp Tư Ôn, xem ra không cần nữa rồi.” Hạng Thịnh Duật cong môi, vô cùng tà mị, khôi phục lại dáng vẻ cuồng vọng kiêu ngạo ngày thường, cụng ly với Tư Địch.
“Từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân...” Tư Địch vốn định an ủi nhưng Hạng Thịnh Duật đã ngắt lời anh ta: “Mỹ nhân ư? Cô ấy? Thôi bỏ đi, trong mắt tôi cô ấy nhiều lắm cũng chỉ là một đóa hoa hiếm mà thôi, không được tính là mỹ nhân. Mỹ nhân bên cạnh tôi rất nhiều, không thiếu một cô ấy.”
“Vậy thì tốt. Phụ nữ ấy mà, vốn dĩ chỉ là quần áo, bộ quần áo này mặc chán rồi thì thay bộ khác, 10 triệu đô cậu có ngủ với một nghìn mỹ nữ cũng được.” Tư Địch nói.
“Nói như vậy, tiền tiêu trên người cô ấy dường như rất không đáng rồi. Nếu như tối nay cô ấy không chăm sóc tôi chu đáo vậy 10 triệu đô kia hay là tôi không trả nữa. Ha ha ha.” Hạng Thịnh Duật cười một cách tùy tiện.
Mục Uyển đang đứng ngoài cửa, cô đã nghe thấy tất cả.
Vẻ mặt cô không chút biểu cảm nhìn lên trời, trong mắt yên tĩnh như đáy biển dưới vực sâu, trừ đen tối ra thì không một chút gợn sóng.
“Mỹ nữ à, tối nay cô hãy chăm sóc bạn trai mình thật tốt, 10 triệu đô là hai mạng người đó nha.” Bowie khuyên.
Mục Uyển xoay người đi về phía thang máy, lãnh đạm nói: “Anh ta không trả số tiền này, tôi cũng có tiền trả cho anh, yên tâm đi.”
“Phải không? Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bowie hơi cười nhìn thuộc hạ rồi liếc mắt về phía phòng bao.
Thuộc hạ nhận lệnh, gật đầu.
Mục Uyển vào thang máy, im lặng nhìn khoảng không trước mắt, đầu vô cùng choáng váng, mệt mỏi rã rời.
“Lần này cô cần hai người đúng không?” Bowie dò hỏi.
“Đúng.”
“Đương nhiên. Tôi không phải là nghi ngờ năng lực của cô, vì cô là người Tư Địch giới thiệu cho nên những người tôi đề cử đều là tinh anh trong tinh anh. Thực ra vẫn còn rất nhiều tinh anh, cũng chỉ cần 1 triệu đô là được rồi, cô có cần chọn thêm không?” Bowie giới thiệu.
“Không cần, người không cần nhiều, nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ cần hai người là đủ rồi.” Mục Uyển nói.
“Được, được, hai người định trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ, hay bằng phương thức nào?” Bowie hỏi.
“Người là của anh, tôi không trả tiền, bọn họ cũng sẽ không đi theo tôi cho nên người không yên tâm là tôi chứ không phải là anh mới đúng, phải không?” Mục Uyển hỏi.
“Phải, phải, cô nói đúng lắm. Có điều, tôi cảm thấy tốt nhất cô vẫn nên lấy lòng bạn trai mình một chút đi, anh ấy là bạn tốt của Tư Địch, không phú cũng quý, sẽ không quan tâm đến tiền đâu, hãy nhân lúc còn trẻ, đến khi già rồi chỉ có thể cho người khác tiêu tiền thôi.” Bowie tiếp tục khuyên.
Mục Uyển không nói gì.
Cô không quen Bowie , cần gì phải nói quá nhiều để lộ ra tính cách, suy nghĩ của mình, như vậy cũng dễ đắc tội người khác.
Hình Thiên từng dạy cô, cố gắng trầm mặc hết sức có thể, người khác sẽ không biết bạn đang nghĩ gì, bạn muốn làm gì, nhìn không thấu bạn cũng sẽ không dễ bị tính kế, bị hãm hại và ngược lại người khác sẽ kiêng kỵ bạn nhiều hơn một chút.
Nửa tiếng sau cô và Bowie đến biệt thự của Bowie , người đầu tiên cô gặp là Lã Bá Vỹ.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với anh ấy không?” Mục Uyển hỏi.
“Mời.” Bowie nói một chữ rồi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Bowie và cô.
Mục Uyển ngồi trên ghế sô pha, hỏi: “Anh đến chợ đen bao lâu rồi?”
“Một tháng.” Bowie không lạnh không nhạt trả lời.
“Trong một tháng này không có ai đến chọn anh?” Mục Uyển hỏi.
“Người chọn tôi đều là người có yêu cầu đặc biệt, thứ nhất người có yêu cầu đặc biệt không nhiều, thứ hai người có thể trả được 5 triệu đô cũng không nhiều, cuối cùng là danh tiếng của tôi không tốt lắm, không nhiều người nguyện ý thuê tôi, cho dù tôi là sĩ tử.” Bowie nói.
“Danh tiếng không tốt lắm? Thế nào?” Mục Uyển hỏi, nhìn thấy trên bàn trà có nho, lấy một quả lên ăn.
Nho rất ngọt.
“Trước đây khi tôi thi hành nhiệm vụ đã giữa chừng tạo phản. Chuyện này người trong giới đều biết, cô không biết à? Lúc giới thiệu có lẽ Bowie đã nói rõ ràng rồi chứ?” Bowie hỏi ngược lại.
Mục Uyển cong môi cười: “Nếu như tôi bảo anh làm chuyện anh không muốn thì sao? Anh sẽ làm hay là nghe là nghe mệnh lệnh của tôi, ví dụ như giết một cô gái vô tội?”
Bowie ngừng lại một chút, nhìn Mục Uyển: “Đầu tiên, tôi cảm thấy, rất nhiều chuyện đều không sai vì lập trường khác nhau, phải xem cô đứng trên góc độ nào. Nếu cô tìm tôi để đối phó kẻ địch thì tôi đồng ý, cô đã mua tôi thì tôi chính là sĩ tử của cô, nên đứng trên cùng một góc độ với cô.”