Chương 427: Cuộc Sống Ân Ái Thường Ngày
CHƯƠNG 427: CUỘC SỐNG ÂN ÁI THƯỜNG NGÀY
"Anh dừng xe ở chợ đi, tôi vào mua chút thức ăn." Bạch Nguyệt nói.
"Được rồi. Tôi không ngờ cô còn có thể nấu cơm đấy. Không trách được tổng giám đốc Cố lại thích cô như vậy." Trương Tinh Vũ mỉm cười và nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh ta: “Anh dựa vào nịnh nọt để ngồi lên vị trí bây giờ sao?"
"Ha ha, gần như vậy." Trương Tinh Vũ cũng không tức giận, mỉm cười và nói.
Bạch Nguyệt cũng mỉm cười áy náy.
Cô không được như ý cũng không nên trút giận lên người vô tội.
Trương Tinh Vũ đỗ xe ở gần chợ và đi mua thức ăn cùng Bạch Nguyệt.
Cô mua một cân mì, hai cân cánh gà, một cân tôm, dưa chuột, bắp cải, thịt gà. Khi trải qua cửa hàng đồ câu cá, cô còn mua thêm một cần câu, thuận tiện mua hai con cá vàng mắt lồi.
"Hôm nay cô làm nhiều món ăn như vậy sao?" Trương Tinh Vũ xách thức ăn hộ Bạch Nguyệt.
"Ừ, buổi tối anh ở lại cùng ăn cơm chứ?" Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Trương Tinh Vũ đỏ mặt: “Không. Tổng giám đốc Cố còn cần tôi đi làm chuyện khác, tôi không quấy rầy thế giới của hai người."
"Vậy hôm nào có cơ hội, mời các anh cùng ăn cơm." Bạch Nguyệt nói các anh chính là chỉ mấy ám vệ. Cô muốn biết mặt mũi của bọn họ mới có thể dễ dàng phát hiện ra chỗ ẩn nấp của bọn họ.
"Được, được." Trương Tinh Vũ hài lòng đáp.
Anh ta đưa cô về biệt thự, Bạch Nguyệt cầm thức ăn đi vào phòng bếp và cho con chó ăn thức ăn rồi thả nó ra ngoài chơi.
Con chó không bị nhốt ở trong lồng nên đặc biệt vui vẻ, chạy vòng quanh Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt trở lại phòng bếp, làm sạch tôm rồi bỏ vào nước luộc.
Trong lúc luộc tôm, cô chia mì làm năm gói nhỏ và bỏ vào trong tủ lạnh, lại mang cánh gà ra ướp.
Nước vừa sôi, cô vớt tôm lên dội qua nước lạnh để làm tôm nguội nhanh, gạt hết nước rồi dùng màng thực phẩm bọc lại và bỏ vào trong tủ lạnh.
Sau đó, cô quét dọn vệ sinh. Buổi trưa, cô dứt khoát ăn mì cùng một quả trứng chần. Ăn xong, cô cầm một cái xẻng nhỏ và cái túi đào năm con giun trên mặt đất sau cánh cửa, cầm cần câu đi tới hồ trong công viên câu cá.
Cô đoán công viên này chắc là của Cố Lăng Kiệt.
Cả công viên chỉ có một mình cô.
Cô nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra ám vệ.
Cô vừa phơi nắng vừa câu cá, tiện tay cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho lính đánh thuê.
"Cố Lăng Kiệt có thiên nhãn. Khi các anh làm việc nhất định phải cẩn thận đừng để bị quay phải. Có thể trốn ở nơi không có cameras giám sát, liên hệ lại qua tin nhắn."
Cô gửi xong liền xóa tin nhắn và nhìn về phía mặt hồ. Phao câu đang bị kéo mạnh. Cô lập tức kéo cần câu lên và thấy được một cá trắm đen rất lớn. Chắc hẳn phải tới có mười mấy cân.
Bạch Nguyệt cười, thật đúng là may mắn.
Cô tốn rất nhiều công sức mới bắt được con cá bỏ vào trong thùng, sau đó cũng không câu cá nữa mà gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
"Anh có biết em đang làm gì không?" Bạch Nguyệt hài lòng hỏi.
Cố Lăng Kiệt nghe ra được tâm trạng của cô không tệ, môi cong lên hỏi: “Em đang làm gì?"
"Em đang câu cá, vừa câu được một cá trắm đen rất lớn đấy." Bạch Nguyệt mỉm cười và nói.
"Xem ra tối hôm nay anh có lộc ăn rồi. Anh còn nhớ em làm món cá trắm đen ăn rất ngon." Cố Lăng Kiệt cũng mỉm cười và nói.
"Đúng vậy, bây giờ em sẽ về nhà làm món cá. Anh có muốn gọi thêm vài người bạn cùng qua không? Hai chúng ta ăn cũng không hết được."
"Ừ, khoảng năm giờ chiều anh sẽ về đến nơi, nhưng em cũng không cần quá mệt mỏi đâu." Cố Lăng Kiệt đau lòng cho cô.
"Làm chút việc nhà này sẽ không mệt đâu. Em chờ anh." Bạch Nguyệt cúp máy và thu dây câu, phía sau chợt có một ám vệ xuất hiện làm cô giật mình quay đầu lại.
Người đàn ông trước mắt này mặc trang phục giống như tảng đá, mặt cũng không nhìn thấy rõ.
"Thủ trưởng bảo tôi xách thùng giúp cô." Người đàn ông thật thà nói, thấy mình dọa cho cô sợ thì hơi xấu hổ, nhấc thùng lên.
"Anh thường trốn ở chỗ này à?" Bạch Nguyệt hỏi dò.
"Không phải. Tôi làm tảng đá di chuyển, giả tảng đá ở khắp nơi." Người đàn ông giải thích.
Bạch Nguyệt cười. Giả tảng đá ở khắp nơi, ha ha, buồn cười quá.
"Vậy chẳng phải là rất vất vả sao? Mùa hè nên nhiều muỗi." Bạch Nguyệt hỏi.
"Không vất vả. Ít nhất thì tôi có thể nằm, ngồi, biến hóa các loại tư thế. Bên kia còn có người giả làm cây, bình thường chỉ có thể đứng." Anh ta hài lòng nói.
"Giả làm cây? Còn một người khác thì giả làm gì vậy?" Bạch Nguyệt nhân cơ hội hỏi.
Người đàn ông chỉ cười, không trả lời.
Bạch Nguyệt thấy anh ta không muốn trả lời thì cũng không tiện truy hỏi, để tránh làm người ta nghi ngờ.
Chỉ trong giây lát, bọn họ đã đến cửa nhà cô.
"Anh vất vả rồi, vào trong ngồi một lát đi." Bạch Nguyệt mở cửa.
"Không." Người đàn ông thả cái thùng xuống và chạy nhanh ra ngoài.
Còn là một tảng đá đang chạy.
Cô đi vào trong phòng tới bếp để xử lý con cá trắm đen này. Cô rất tò mò không biết một người khác rốt cuộc nấp ở đâu và giả vờ làm cái gì?
Chẳng bao lâu, cô đã làm sạch con cá rồi chế biến đầu cá trước, nửa giờ sau bắt đầu nấu canh.
Một phần thân cá thì ướp để hấp, một phần nấu kho tàu, còn một phần gỡ xương, băm nhỏ, vừa làm cá viên lại vừa làm bít tết cá rán. Phần đuôi cá dùng để nướng. Bên trong cá nướng có bỏ thêm dưa chuột, bắp cải và một ít tôm.
Cô vừa nướng cá xong thì nghe bên ngoài có tiếng đỗ xe, hình như không chỉ có một chiếc.
Cô rửa tay và chạy ra cửa.
Cố Lăng Kiệt đi vào. Đi theo anh còn có Trương Tinh Vũ trong tay cầm Shushi và Lâm Tiến cô đã từng gặp qua khi gặp Hạ Hà. Ngoài ra còn có một người khác mà cô không quen, cũng là đàn ông.
"Em vất vả rồi." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt cong môi lên: “Phục vụ cho người không vất vả. Hôm nay các anh đều uống rượu chứ? Em làm xong món cá nướng rồi, mọi người ăn trước đi."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt nắm tay Bạch Nguyệt đi vào cửa.
Trương Tinh Vũ mang theo Shushi vào phòng bếp.
Bạch Nguyệt thả tay Cố Lăng Kiệt ra và nhìn về phía Trương Tinh Vũ nói: "Tôi lấy bát cho anh."
"Cảm ơn." Trương Tinh Vũ mỉm cười thành thật nói.
"Anh cứ ra ngoài ăn với bọn họ đi, ở đây có tôi là được rồi." Bạch Nguyệt lấy bắt ra.
"Tôi ở lại đây giúp cô." Trương Tinh Vũ không được tự nhiên nói.
"Không cần, anh ở đây cũng không giúp gì được cho tôi. Mấy người bọn họ là lãnh đạo lớn ngồi với nhau mới cần có người chăm sóc." Bạch Nguyệt biết rõ anh ta rồi.
Trương Tinh Vũ gãi đầu: “Cô nói cũng phải."
"Vậy tôi bê canh cá và cá nướng ra ngoài trước nhé. Nó quá nóng lại nặng nữa." Anh ta cung kính bê canh cá ra ngoài.
Bạch Nguyệt cầm mấy cái Shushi bỏ vào trong bát và cầm ra ngoài.
Phần cá đã xong, cô lại làm tôm Nguyên Bảo, cánh gà cocacola và xào rau, xào thịt gà.
Sau khi làm xong hết, cô ra ngồi bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô, nhìn cô rất dịu dàng.
"Tôi mời chị dâu chén rượu này, lúc trước tiếp đón không chu đáo mong chị dâu tha lỗi." Lâm Tiến nói lời xin lỗi.
"Không sao." Bạch Nguyệt cũng rót cho mình một chén rượu.
Cố Lăng Kiệt cướp chén rượu của cô và giải thích: "Cô ấy sắp mang thai nên tạm thời không thể uống rượu, xin lỗi."
"Không trách được vừa rồi thủ trưởng cũng không uống rượu. Chén này tôi cạn, chúc hai người sớm sinh quý tử." Lâm Tiến hiểu rõ liền uống cạn chén.
"Cho nên thủ trưởng tính xử lý hắn như thế nào?" Một người đàn ông khác hỏi.