Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420: Trải Qua Sinh Tử Hợp Tan​




CHƯƠNG 420: TRẢI QUA SINH TỬ HỢP TAN
“Chuyện này em đừng ra mặt, cứ để anh xử lý.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt có chút không thoải mái trong lòng.
Cô biết, Cố Lăng Kiệt lo cô sẽ gặp nguy hiểm cho nên không để cho cô tham gia vào.
Nhưng cô không sợ nguy hiểm, cũng không sợ chết, chỉ sợ anh xảy ra chuyện.
Vừa nghĩ tới việc anh sẽ xảy ra chuyện, vành mắt của cô hơi ửng đỏ: “Cố Lăng Kiệt, nếu anh có chuyện gì thì em sẽ không sống một mình đâu, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Chúng ta khác nhau ở chỗ, nếu như bọn chúng muốn đối phó với anh thì với thân thủ năng lực của anh, người bình thường không thể đối phó được đâu, nhưng nếu bọn chúng muốn đối phó với em thì sẽ giải quyết một người trói gà không chặt như em dễ như trở bàn tay vậy.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
Quả thật, cô chẳng có năng lực gì cả nên muốn giúp anh cũng không được.
“Em thật sự không hiểu, tại sao anh lại thích em? Em là người nóng tính lại không có năng lực, tính cách không tốt còn già mồm nữa, trên người lại ngổn ngang rất nhiều chuyện.” Bạch Nguyệt cúi đầu, kéo đai an toàn, phát tiết ra những chuyện không vui đang ẩn trong lòng mình.
Cố Lăng Kiệt nắm tay của cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Thích một người thì không cần lý do, có lẽ chỉ là khoảnh khắc động lòng, anh chỉ biết rằng em khiến anh nhớ nhung, khiến cho trong mắt anh không còn người phụ nữ nào khác, cũng khiến cho anh đau lòng, lại càng khiến cho anh ghen tị, ghen một cách điên cuồng, mặc dù không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng anh biết đó chính là yêu.”
Hiếm khi thấy Cố Lăng Kiệt nói lời ngon tiếng ngọt, hầu hết thời gian anh đều kiệm lời, nhưng mỗi lần nói, đều khiến cho cô cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
“Em mặc dù tay không tấc sắt, nhưng em biết chỉ cần có anh ở đây em sẽ không xảy ra chuyện.”
“Lần trước, khi ở trên đảo hoang chẳng phải em đã xảy ra chuyện sao?”
“Đó là bởi vì anh không có mặt.”
“Cho nên, anh không thể lúc nào cũng bảo vệ em được.” Cố Lăng Kiệt tựa hồ biết cô muốn nói gì nên chặn hết những lời mà cô muốn nói.
Bạch Nguyệt cong cong khóe môi: “Em không muốn làm một người chuyên đi gây phiền toái khắp nơi, chỉ là một người phụ nữ để anh bảo vệ, em muốn cùng anh kề vai tác chiến hơn.”
“Có những chuyện có thể để em kề vai tác chiến, em có biết trưởng khoa Ngô cùng ăn cơm với anh hôm nay là người như thế nào không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Làm sao mà em biết được chứ, em đâu có kinh doanh đâu.”
“Anh ta là ông chủ của phòng quy hoạch đất đai thuộc thành phố Thịnh Xuyên, đi cùng anh ta là cục trưởng của cục xúc tiến đầu tư.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Thành phố Thịnh Xuyên bốn bề toàn núi, là thành phố nghèo nhất nước A, bọn họ muốn anh phát triển Thịnh Xuyên ư?” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Đúng, bọn họ hy vọng anh sẽ phát triển tại thành phố Thịnh Xuyên nhưng mục đích của anh là kho tàng đó.”
“Kho tàng đó không phải ở Kim Nguyên sao?” Bạch Nguyệt kinh ngạc.
“Không phải, anh tìm được rất nhiều tài liệu, thỉnh giáo chuyên gia, kết hợp với nhật ký đang viết dở nên đã tìm được địa chỉ chính xác rồi, không phải ở Kim Nguyên, mà là ở thành phố Thịnh Xuyên.”
“Bây giờ công chuyện của chúng ta đã rất nhiều rồi, em cảm thấy tạm thời mình nên gác chuyện này lại, chờ giải quyết xong chuyện khẩn cấp rồi hẳn xử lý chuyện của kho tàng.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Năm đó tụi anh đã hứa với Đường Tiến Công là tìm cho ra toàn bộ những kẻ đã tàn sát người trong thôn để đưa chúng ra trước công lý, bây giờ chỉ còn thiếu một tên cuối cùng chính là Boss đứng phía sau.
“Cho dù anh tìm ra kho tàng đó thì cũng chưa chắc biết được tên boss đứng phía sau là ai? Ngược lại có khi còn rước phải không ít phiền toái, Cố Lăng Kiệt, phiền toái của anh đã quá nhiều rồi, chuyện của Hạ Hà vẫn chưa giải quyết xong nữa là.” Bạch Nguyệt không đồng ý.
“Anh lấy được cụm kho tàng đó thì mới có vốn liếng để thương lượng cùng với tên boss, muốn đối phó với người này, trước tiên nhất định phải biết được hắn là ai, nếu không một chút phương hướng chúng ta cũng không có.”
“Em thừa nhận rằng suy nghĩ của anh là đúng, không phải là em không muốn anh làm chuyện đó nhưng mà em cảm thấy chuyện cần kíp của chúng ta là phải điều tra ra ý tưởng ban đầu của nhiệm vụ mà anh đã làm, kẻ đứng sau muốn hại anh là ai, giải quyết nhanh cho xong chuyện này rồi hãy đi làm chuyện của kho tàng, anh cảm thấy thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại, cô luôn cảm thấy công việc cứ xảy ra liên tục như vậy thì cho dù Cố Lăng là thần tiên cũng không gánh nổi.
Cố Lăng Kiệt trầm mặc nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Được rồi, tạm thời anh sẽ không động đến chuyện của kho tàng nữa, đã muộn rồi, chúng ta về nhà trước.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt biết không dễ để Cố Lăng Kiệt thỏa hiệp, anh có thể thỏa hiệp cũng là vì anh dung túng cho cô.
Cô lái xe trở về.
Trong lúc đi đường có nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh nhắm mắt lại giả vờ ngủ, ánh sáng nhập nhoạng của đèn đường chiếu lên mặt anh giống như tâm trạng của cô vào giờ phút này vậy.
Cô cũng muốn suy tính thật kỹ, phân tích tất cả những khả năng có thể bất ngờ xảy ra, không thể tiếp tục lỡ bước nữa.
Nửa tiếng sau, bọn họ mới về đến biệt thự.
Bạch Nguyệt dừng xe, Cố Lăng Kiệt liền mở mắt, nhìn về phía cô: “Tiểu Nguyệt, em đã từng nói với anh, nếu như em chết, thì anh phải sống thật tốt, sống thay cho em, hoàn thành ước mơ của em đúng không?”
“Đúng.” Cô đúng là từng nói như vậy, lúc đó câu trả lời của Cố Lăng Kiệt là, sau này hãy nói.
“Anh đồng ý với em nhưng anh cũng có một việc muốn em hứa với anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói một cách rất nghiêm túc.
Bạch Nguyệt có cảm giác không yên tâm.
Cố Lăng Kiệt nói tiếp: “Nếu như có một ngày anh chết anh cũng hy vọng em sẽ sống thật tốt, sống thay phần của anh, chúng ta còn có Tiểu Diễn, Tiểu Diễn cần em chăm sóc, tương lai Tiểu Diễn cũng sẽ có con, con của Tiểu Diễn cũng cần em chăm sóc, em hiểu không?”
Mắt của Bạch Nguyệt lập tức đỏ lên, nước mắt không nhịn được trực tiếp rơi từng giọt từng giọt lớn.
Cố Lăng Kiệt là một người rất tự tin, trước kia khi gặp phải vấn đề anh luôn nói, hãy tin anh, anh có thể giải quyết được.
Lần này, anh lại căn dặn chuyện về sau, điều này chứng tỏ, anh cũng đoán được mình có khả năng là không giải quyết được.
Bạch Nguyệt không kiềm được cảm giác chua xót trong lòng: “Em không đồng ý, nếu anh chết rồi thì em sẽ đi theo anh.”
“Chúng ta còn có Tiểu Diễn.” Cố Lăng Kiệt khuyên nhủ.
“Tiểu Diễn đã có cha mẹ nuôi của nó.” Bạch Nguyệt tùy tiện nói, nước mắt rơi như mưa.
Cố Lăng Kiệt đưa tay lau nước mắt cho cô, Bạch Nguyệt gạt tay anh ra, quay mặt chỗ khác, tự mình lau nước mắt, đẩy cửa xe ra, bước xuống khỏi xe.
Cố Lăng Kiệt không biết làm sao đành bước xuống theo.
Bạch Nguyệt đi tới cửa, quay lưng về phía Cố Lăng Kiệt, nói: “Nếu như anh chết, bọn chúng đối phó với con trai của anh, anh cảm thấy em có năng lực bảo vệ Tiểu Diễn không? Không hề. Người có năng lực chỉ có anh mà thôi.”
Cố Lăng Kiệt bước tới sau lưng cô, đưa tay ôm lấy Bạch Nguyệt, vùi đầu vào gáy cô, hít thở thật sâu.
Bạch Nguyệt cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh đang từ từ truyền sang cơ thể cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh, cô quay lại nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Tiểu Nguyệt, đồng ý với anh được không? Nếu như anh có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ đưa hai mẹ con em đến nơi an toàn, sẽ không có ai tìm được các em.” Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn cô.
Bạch Nguyệt mím môi thành một đường thẳng quật cường, nước mắt vừa mới khô đã lại tiếp tục chảy ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK