Chương 1023: Không Có Chỗ Để Trốn, Người Tôi Yêu Chỉ Có Thể Là Anh
CHƯƠNG 1023: KHÔNG CÓ CHỖ ĐỂ TRỐN, NGƯỜI TÔI YÊU CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH
“Nhưng lần này Hình Thiên đến đàm phán với Hoa Cẩm Vinh, hơn nữa Hình Thiên nói, đàm phán rất thuận lợi, người nhà họ Hoa sao có thể nổ súng chứ?” Mục Uyển không hiểu.
“Hoa Cẩm Vinh là cha truyền con nối, vốn không có năng lực gì, hơn nữa tính cách lại còn yếu đuối nên để cho danh tiếng nhà họ Hạng lấn át nhà họ Hoa, người nhà họ Hoa từ lâu đã bất mãn muốn giành lấy cũng là chuyện bình thường. Một khi Hình Thiên xảy chuyện, Hoa Cẩm Vinh sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, nhà họ Hoa có một số người muốn ngồi lên vị trí đó cũng là chuyện bình thường. Lăng Kiệt đã đi đến nước rồi, nhất định sẽ cứu được Hình Thiên ra.” Bạch Nguyệt hứa.
“Ừm, nhất định phải cứu được anh ấy ra, sau khi cứu được rồi thì nói với tôi một tiếng.” Mục Uyển nói xong cúp điện thoại, trả lời cho bác sĩ: “Cảm ơn cô.”
Bác sĩ quan sát Mục Uyển, tò mò: “Tôi có thể hỏi cô một câu không? Lát nữa tôi sẽ giúp cô lấp liếm rồi kê thuốc cho cô.”
Mục Uyển nhìn bác sĩ, không đồng ý cũng không từ chối, dù sao vừa nãy bác sĩ cũng đã giúp cô.
“Cô thích tổng thống nước sao? Tôi nghe trong lời cô nói thấy được đều là sự quan tâm.” Bác sĩ hỏi.
“Vẫn luôn thích, trước nay chưa hề thay đổi,” Mục Uyển nhẹ nhàng nói, đến ánh mắt cũng nhu hòa vài phần.
“Vậy video đó là thật sao?”
Mục Uyển lắc đầu: “Bác sĩ, cảm ơn cô, tôi phải đi rồi.”
“Tôi ủng hộ cô, hy vọng cô và tổng thống nước sẽ có tương lai tốt đẹp.” Bác sĩ chúc phúc cho cô.
Mục Uyển gật dầu, vành mắt đỏ lên.
Mặc dù là lời chúc phúc của một người lạ nhưng cô cũng cảm thấy rất cảm động.
Bác sĩ viết lên tờ bệnh án vài chữ rồi đưa cho Mục Uyển: “Cô là vì đau bụng đúng không, tôi sẽ viết là do nội tiết mất cân bằng, uống chút thuốc bồi bổ cơ thể là được rồi.”
“Ừm.” Mục Uyển cầm bệnh án ra ngoài.
“Thế nào rồi, không sao chứ?” Sở Nguyên hồ nghi hỏi cô.
Mục Uyển đưa bệnh án cho Sở Nguyên: “Bác sĩ nói cần uống chút thuốc, phiền anh giúp tôi đi lấy đi.”
“Cùng đi đi.” Sở Nguyên xoay người đi đến chỗ đăng ký thu phí lấy thuốc rồi đưa Mục Uyển đi.
Trên đường về anh ta báo cáo cho Hạng Thịnh Duật: “Không sao rồi, tôi đã xem qua, thuốc đều là thuốc bổ cho cơ thể cả. Được, tôi biết rồi.”
Mục Uyển nhíu mày: “Anh biết về y học?”
“Thành phần thuốc đơn giản vẫn biết.” Giọng điệu Sở Nguyên không tốt trả lời.
Mục Uyển chấn kinh.
Cô luôn cho rằng những người bên cạnh Hạng Thịnh Duật đều chỉ biết đánh giết, Sở Nguyên có văn hóa như vậy đúng là không thể tưởng tượng.
“Anh sẽ không thật sự muốn lấy tôi đấy chứ?” Mục Uyển hồ nghi hỏi.
“Cưới cô với tôi mà nói chỉ là mệnh lệnh, không thể không phục tùng.” Sở Nguyên nghiêm túc nói.
“Anh cũng có quyền lợi đi tìm hạnh phúc, nếu như sau này anh gặp được người con gái anh yêu, anh sẽ hối hận quyết định và sự không tranh thủ lúc này.” Mục Uyển thử khuyên.
“Phu nữ, anh em, ngài Hạng, tôi sẽ chọn ngài Hạng trước.” Sở Nguyên lãnh khốc nói.
Mục Uyển rất tò mò, Hạng Thịnh Duật giết người thành tính mà lại có thủ hạ trung thành và tận tâm như vậy.
Cô không nói nhiều nữa, không thuyết phục được Sở Nguyên nhưng cô cũng không muốn gả cho Sở Nguyên.
Dường như sau khi về nước cô luôn ở thế dưới, luôn bị đè nén.
Rất bực mình!
Sở Nguyên nhìn Mục Uyển: “Nếu như cô không muốn gả cho tôi chỉ có một cách.”
Mục Uyển nhìn Sở Nguyên: “Cách gì?”
“Thuyết phục ông chủ rút lại mệnh lệnh.” Sở Nguyên mặt không biểu cảm nói.
“Nếu như tôi nói với anh ta, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng tôi có cách nghĩ khác. Dựa vào tính tình anh ta, ngược lại sẽ càng không rút lại đâu.” Mục Uyển phán đoán.
Sở Nguyên âm lãnh nhìn về phía trước: “Cô chọc giận ông chủ, đương nhiên ngài ấy sẽ không để cho cô được như mong muốn. Nói đến đây thôi còn làm thế nào thì phải dựa vào cô.”
Sở Nguyên tăng tốc, trong mắt cũng có chút cáu kỉnh, lực nắm vô lăng cũng lớn hơn chút.
Một tiếng sau, Sở Nguyên đưa Mục Uyển đến một nơi khác mà trước nay cô chưa từng tới.
Tọa lạc giữa sườn núi, cây xanh um tùm, dựa lưng vào núi.
Mục Uyển xuống xe.
Sở Nguyên đi trước mở cửa, đi vào đẩy cánh cửa căn phòng gần nhất ở bên cạnh ra: “Cô ngủ ở đây. Tôi khuyên cô đừng có chạy trốn, ông chủ sẽ không lần một lại đến lần hai nhịn cô đâu.”
Nói xong, Sở Nguyên xoay người đi ra cửa, gọi điện đi, vẻ mặt không cảm xúc: “Xin lỗi, chúng ta chia tay đi. Không có lý do gì cả, nếu như bắt buộc phải có thì là, anh sắp kết hôn rồi.”
Mục Uyển không định chạy trốn, Hình Thiên còn ở nước, cô chạy rồi, Hình Thiên càng gặp nguy hiểm, dù sao đây vẫn trong phạm vi dưới quyền Hạng Thịnh Duật.
Thời gian trong lúc chờ đợi vô cùng dài.
Cũng không biết rốt cuộc bây giờ Hình Thiên sao rồi?
Đã tỉnh hay chưa, đã về nước chưa, đã an toàn chưa.
Cửa, đột nhiên mở ra.
Mục Uyển nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật đi vào, các tế bào trên cơ thể đều trở nên căng thẳng, phòng bị nhìn anh, muốn từ gương mặt lạnh như băng của anh tìm ra chút tin tức.
Nhưng không có.
Anh ngồi lên sô pha, kín đáo nhìn cô, ánh mắt giống như ánh sáng.
Mục Uyển sợ ánh mắt này của anh, giống như dã thú đang ẩn núp trong bóng đêm nhìn chằm chằm con mồi.
Không có chỗ để ẩn trốn, luôn luôn nguy hiểm.
Anh càng không nói gì cô càng cảm thấy căng thẳng, căng thẳng mức tim cô như muốn vọt ra khỏi miệng.
Lời của Sở Nguyện lóe lên trong đầu cô.
Cô hít sâu một hơi: “Anh, đói không?”
Hạng Thịnh Duật tĩnh mịch nhìn cô: “Thứ em nói là ở đâu?”
Mục Uyển: “...”
Cô luôn cảm giác Hạng Thịnh Duật ác độc, từ khi còn nhỏ đã luôn tính kế, không ngờ anh ta khi lớn lên còn đặc biệt hơn.
Cô không quay đầu lại, trả lời: “Dạ dày.”
“Quả thật rất đói, sao nào, em muốn nấu gì cho tôi ăn?” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng, tràn ngập vẻ cay nghiệt.
Mục Uyển lười phải giả dối với anh ta: “Hình Thiên thế nào rồi?”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật bắn ra sát khí, đứng dậy, lời nói dường như được phát ra từ kẽ răng: “Chết rồi.”
Hô hấp Mục Uyển dừng lại một chút, trong nháy mắt trái tim như ngừng đập, người cũng mất linh hồn, ngã ngồi trên giường.
Sao có thể, Bạch Nguyệt nói không trúng tim, chỉ là vết thương cũ chưa lành nên mới có chút phiền phức.
Không đúng, lời Hạng Thịnh Duật không có mấy câu là thật.
Mục Uyển dấy lên hy vọng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét qua Hạng Thịnh Duật: “Lừa tôi có ý nghĩa gì không?”
Hạng Thịnh Duật cười nhạo: “Em biết bác sĩ bây giờ đang cấp cứu cho Hình Thiên là ai không?”
Mục Uyển có một dự cảm không lành: “Có ý gì?”
“Người đang chữa cho Hình Thiên bây giờ là người của tôi, tôi muốn anh ta chết, anh ta sẽ không thể sống.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Trái tim Mục Uyển run lên khiến cả người đều phát run, nhưng cô buộc phải cố gắng trấn định: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển, lạnh lùng nhìn cô: “Em yêu anh ta đến vậy sao?!”
Mục Uyển nhíu mày: “Người tôi yêu, là anh.”
Hạng Thịnh Duật cả người sửng sốt, đôi mắt lạnh co lại kịch liệt rồi lại mở lớn: “Gì cơ?”