Chương 550: Tại Lại Như Vậy, Không Thể Hòa Hợp Nữa
CHƯƠNG 550: TẠI LẠI NHƯ VẬY, KHÔNG THỂ HÒA HỢP NỮA
Thẩm Diên Dũng nhìn hiển thị trên màn hình, là Bạch Nguyệt gọi đến, anh thâm trầm nhìn Lưu San, trong mắt ánh lên sự thương tiếc, thấp giọng nói: “Sao thế, điện thoại tôi lúc nãy có chút vấn đề, không nghe thấy.”
“Tôi nói sao không có tiếng gì, người của tôi đã đi đến phủ Tổng thống rồi, khoảng tám giờ thì đến nơi, anh sắp xếp một chút, đừng để Lưu San biết.” Bạch Nguyệt nói lại lần nữa.
Thẩm Diên Dũng vẫn nhìn Lưu San, nhìn cô rũ ánh mắt, như có ý như vậy:“ Tôi biết rồi, thế này đã, muộn chút hãy liên lạc.”
Anh tắt điện thoại, đến ngồi bên cạnh Lưu San, nắm lấy tay cô.
Lưu San vội vã rút tay ra, viền mắt có chút đỏ .
Mỗi lần nghe đến cái tên Bạch Nguyệt, hoặc nhìn thấy Bạch Nguyệt, nghe thấy giọng nói của Bạch Bạch Nguyệt, cô đều nghĩ tới ngày mà mẹ mất, cô thực sự không cách nào có thể tha thứ.
Kẻ địch và bạn bè cùng làm một chuyện, bạn bè đem lại tổn thương còn gấp trăm lần.
Thẩm Diên Dũng hít sâu một hơi: “Công bằng mà nói, Bạch Nguyệt rất quan tâm em, năm đó cô ấy đem tung tích của em nói cho anh, là vì cô ấy cảm thấy anh yêu em, anh có thể mang lại hạnh phúc cho em, em xảy ra chuyện, cô ấy rất lo lắng.”
Lưu San nhếch môi, cười nhẹ :“Cô ấy mỗi lần đều là như vậy, chuyện gì cũng không nói với tôi, cho dù là quan tâm đến chuyện của tôi cũng không nói với tôi, giấu diếm lặng lẽ giúp đỡ tôi, như vậy là coi tôi là bạn hay là coi anh mới là bạn.”
Nếu như coi cô là bạn, vậy tại sao, có chuyện gì không nói trước cho cô, tìm hiểu một chút ý nguyện của cô, cô thực sự không cảm thấy đây là bạn nè, lại càng cảm thấy là một loại khống chế người khác, ân tình của cô ta….cô không cần.
Cô nói rất kiên quyết, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng quyết tuyệt.
“Bạch Nguyệt của hiện tại đã không còn là Bạch Nguyệt của trước kia nữa rồi, Bạch Nguyệt của trước kia cái gì cũng không có, chỉ là một người bình thường có một công việc tốt ổn định, còn bây giờ sau khi Cố Lăng Kiệt chết, cô ta có tất cả quyền thế của Cố Lăng Kiệt, anh cũng hiểu được tính cách của cô ta, việc mà cô ta muốn làm, không ai có thể cản trở được cô ta. Hơn nữa, lại có thêm một người bảo vệ em cũng tốt, em làm như không biết, để anh sắp đặt.” Thẩm Diên Dũng khuyên cô.
“Tôi không cần, đưa điện thoại cho tôi.” Lưu San đưa tay về phía Thẩm Diên Dũng.
“Tiểu San, nghe lời, đừng xúc động như vậy, em nên nghĩ đến bản thân mình.”
“Thẩm Diên Dũng, anh là hi vọng nhìn thấy một Lưu San vui vẻ sống năm mươi năm, hay là hi vọng em đau khổ, ấm ức sống một trăm năm?” Lưu San có chút tức giận nói.
“Một người không thể luôn vui vẻ suốt năm mươi năm, cũng không thể buồn khổ suốt một trăm năm, đây mới là hiện thực.”
Lưu San từ sofa đứng lên: “Anh có đưa cho tôi hay không?”
“Em đừng tùy ý như vậy.”
“Không phải tôi tùy ý, chấp nhận lòng tốt của cô ta, tôi cảm thấy hổ thẹn với mẹ của tôi, anh không hiểu, anh không đưa, được thôi, tôi tự mình tìm cô ta.” Lưu San hướng về phía cửa đi ra.
Thẩm Diên Dũng ôm lấy cô.
Thực ra anh hiểu rất rõ, Lưu San trách Bạch Nguyệt, đồng nghĩa với việc trách anh, cô chỉ là vì muốn báo thù, mới bất đắc dĩ ở lại bên cạnh anh. “Anh đưa cho em.”
Lưu San nhìn anh.
“Em muốn gì, chỉ cần không rời khỏi anh, anh đều cho em.”Thẩm Diên Dũng thấp giọng nói, cầm lấy điện thoại trên bạn đưa cho cô. “Điện thoại mới của em. Ở trong có số điện thoại của anh, cũng có số của Bạch Nguyệt. Anh giúp em đăng nhập.”
Lưu San nhìn chằm chằm vào anh.
Anh, là một người biết cách tính kế với người khác, dường như anh đủ khả năng nắm bắt tâm tư của người khác, dự đoán được kết quả.
Lưu San cướp hộp điện thoại từ tay anh, lấy điện thoại ra, hoài nghi hỏi: “Anh không cài đặt ở trong điện thoại gì giám sát hay hạn chế chứ?”
“Em sợ anh giám sát hay khống chế cái gì?” Thẩm Diên Dũng hỏi cô.
Lưu San nghe anh hỏi, nhíu mày, không vui nói: “Cho nên anh liền bỏ đi, phải không?”
“Không có.” Thẩm Diên Dũng nói: “Sau này anh đi đâu, em đi theo đấy, anh sẽ không yêu cầu thêm bất cứ điều gì.”
Lưu San sao cứ cảm thấy lời nói của anh không đáng tin cậy: “Tình yêu, duy trì một khoảng cách nhất định mới có thể lâu dài, suốt ngày ở bên cạnh quấn lấy nhau, tình yêu sẽ chết càng nhanh.”
Cô nói xong, cũng không nhìn Thẩm Diên Dũng, biểu cảm của anh ta, cô không quan tâm, lấy điện thoại qua, cô trực tiếp gọi điện cho Bạch Nguyệt.
“Alo?” Giọng Bạch Nguyệt từ đầu bên kia truyền qua.
“Tớ là Lưu San, cô và Thẩm Diên Dũng nói chuyện điện thoại tớ đều đã nghe thấy, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ không cần.” Lưu San lạnh lùng nói.
“San, cậu không biết cậu ở lại bên cạnh Thẩm Diên Dũng có bao nhiêu nguy hiểm, người muốn ám sát cậu, ở ngay cạnh Thẩm Diên Dũng, một mình cậu đơn phương độc mã quay về, cậu nghĩ bản thân có thể báo thù được sao? Tớ giúp cậu, hiện tại tớ có năng lực giúp cậu.” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
“Có còn nhớ hôm mà cậu và Cố Lăng Kiệt hẹn hò không? Tớ rất lo lắng, tớ sợ cậu xảy ra chuyện, tớ sợ người bên cạnh Cố Lăng Kiệt đối phó cậu, vậy mà cậu đã đối xử với tớ như thế nào, cậu đã nói những gì với tớ, hả?” Lưu San lãnh đạm hỏi.
Bạch Nguyệt mím môi, một câu cũng không nói.
“Là cậu ép tớ, cậu nói, nếu tớ nói cho Cố Lăng Kiệt, sau này không có người bạn như tớ nữa, tớ còn vì chuyện này, mất tích ba năm, cậu cố ý phá nát tình bạn giữa hai chúng ta.” Lưu San nghĩ lại những chuyện trước đây, vẫn còn rất buồn và khó chịu.
Khi đó cô không tim không phổi, những chuyện có thể quên cô đều không muốn nhớ lại nữa.
Không tim không phổi, không lòng dạ nào, không ghi lại mối hận trong lòng, vui vẻ hoạt bát, suy cho cùng, cũng là vì sự bảo vệ che chở của ba mẹ.
Cô từ nhỏ lớn lên trong một gia đình hòa thuận, có ba có mẹ yêu thương chăm sóc, tránh xa mọi phiền não trên đời.
Cô lại vì Bạch Nguyệt mà rời bỏ ba mẹ hai năm.
Cuối cùng ba mẹ không cách nào, bỏ tất cả đi cùng cô, là cô hại chết ba mẹ, hại chết những người yêu thương cô nhất trên đời này.
Cô không thể tha thứ cho Bạch Nguyệt, không thể tha thứ cho Thẩm Diên Dũng, đồng thời, cũng không thể tha thứ cho chính mình.
“Đó là bởi vì tớ không muốn liên lụy đến cậu.” Bạch Nguyệt giải thích.
Lưu San mắt đỏ lên: “Không phải là cậu học tâm lí học sao? Tớ còn nhớ lúc trước cậu từng nói, yêu một người, không phải là tự mình cho rằng vì muốn đối phương tốt nên làm, mà là phải làm những chuyện mà đối phương muốn, chỉ cần nghĩ đến cậu, nghĩ đến những người có quan hệ với cậu, tớ liền nghĩ đến tớ hại chết mẹ mình như thế nào, cũng nghĩ đến sự ngu ngốc của mình trước kia, ngày đó ban đầu là cậu cứu tớ, cho nên, tớ không muốn đối phó với cậu, nhưng, xin cậu hãy tránh xa cuộc sống của tớ, rời khỏi cuộc đời tớ vĩnh viễn, bởi vì, Lưu San tôi, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho cậu.”
Bạch Nguyệt dường như cảm giác có hàng nghìn con dao đang khứa vào từng khúc từng khúc ruột của cô.
Lưu San nói là cô cứu cô ấy, nhưng trên thực tế, Lưu San mới là người cứu cô, là Lưu San hy sinh tình thân, tình yêu để cứu cô.
Cô không dám cầu xin sự tha thứ của Lưu San, cô chỉ mong Lưu San an toàn, có được hạnh phúc, vẫn cố chấp nói: “Để tớ giúp cậu.”
“Tớ nói lại lần nữa, tớ không cần, tất cả sự giúp đỡ của cậu, chỉ khiến lòng tớ thêm bất an, chỉ khiến tớ hổ thẹn với ba mẹ mình, chỉ khiến tớ gặp ác mộng, xin cậu hãy bước ra khỏi cuộc đời của tớ.” Lưu San kiên quyết nói.
Bạch Nguyệt rơi nước mắt, không biết nói gì, chỉ biết bất lực nhìn Lưu San cúp điện thoại.
Cô gục mặt ra bàn khóc.
Nhớ lại lúc cô và Lưu San cùng ở trong bệnh viện giúp đỡ nhau, nhớ lại Lưu San giúp đỡ cô đối phó Tô Khánh Nam. Nhớ lại Lưu San đùng hết sức lực giúp đỡ cô, nhớ lại những gì hai bọn họ đã từng có với nhau.
Cô thật sự rất buồn.
“Sao thế?”