Chương 678: Cuộc Sống Hàng Ngày
CHƯƠNG 678: CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY
"Cho nên, ông vẫn hi vọng năm sau tôi đi tới thăm hỏi bố mẹ của Hoa Nhi à?" Hình Thiên hỏi trắng ra.
"Bây giờ Cố Lăng Kiệt chết rồi, Thịnh Đông Quang chết rồi, người duy nhất khó đối phó nhất chính là Tả Đoàn Niên. Tả Đoàn Niên một mình độc quyền quá nguy hiểm, cậu cần phải có Hoa Nhi để củng cố thế lực. Chờ sau khi cậu đi tới nước B làm xong việc thì ở cùng Hoa Nhi đi."
"Tôi không hy vọng Thu Đình lại gây ra chuyện ầm ĩ nữa, làm phiền ông nói với cô ta." Hình Thiên nói với giọng điệu giải quyết việc chung.
"Hôm qua tôi đã thuyết phục cô ta rồi, về sau cô ta sẽ không làm như vậy nữa. Chuyện bên phía cậu xử lý thế nào? Nếu như có thể, hôm nay về sớm, ở bên cạnh cô ta một lát." Hình Thương dặn dò.
"Được." Hình Thiên gật đầu, đi về phía tòa nhà văn phòng của mình.
*
Ở trang viên.
Bạch Nguyệt gửi tiền qua tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ tới cho các chiến sĩ. Tống Tâm Vân cũng dựng lều vải xong, lại có chiến sĩ đang đục lỗ trên mặt băng.
Thời tiết hôm nay rất tốt, mười giờ, ánh nắng chiếu xuống trên người rất ấm áp, còn có gió nhẹ thôi qua.
Bạch Nguyệt ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào mặt hồ, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói, cố kiếm một ngày nhàn hạ trong kiếp phù du.
Hôm nay nhàn rỗi, thoải mái như vậy, không cần làm gì cả, không cần suy nghĩ gì cả, bỏ xuống những trách nhiệm, gánh nặng, áp lực và vấn đề khó khăn của một ngày, đặc biệt thoải mái, lập tức cảm thấy thế giới này cũng thật tuyệt vời.
Cô uống một hớp nước ấm lại thấy ấm tới tận trong lòng, nhìn thấy phao thoáng động lên xuống thì vui vẻ nhếch mép cười, thốt lên "Cố Lăng Kiệt, có cá này."
Không có ai trả lời cô, tâm trạng của cô tập trung vào con cá, cũng không quan tâm có người trả lời mình hay không, cố kéo lên, hài lòng nói: "Oa, một con cá trích phải hơn một cân, lưng đen, chắc chắn là ăn rất ngon đây."
Cô thả con cá vào trong thùng nhựa chuyên thả cá.
Cái này là do Tống Tâm Vân mua cho cô khi thấy cô thích câu cá.
Trong thùng nhựa có bỏ máy sục khí và còn có một bình ắc-quy, cho dù ở dưới tình huống bên ngoài không có điện, cũng không cần lo lắng hết ô xy.
Tống Tâm Vân nói, bình ắc-quy này có thể nạp điện, nạp đầy một lần có thể cung cấp ô xi dùng ba ngày, bảo đảm cho cá sống.
Cô rất thích, khi mắc mồi câu còn lẩm bẩm với chính mình: "Cố Lăng Kiệt, mẹ anh rất tốt với em, đúng không? Em là được thơm lây nhờ anh đấy."
Cô tiếp tục câu cá.
Điện thoại di động chợt đổ chuông. Cô nhìn thấy là Alan gọi tới thì tâm tình vui vẻ, đôi mắt cong lên: “Anh đã lâu không liên hệ với tôi rồi, lần trước nói muốn tới cũng không tới."
"Công ty có một số việc quan trọng nên cần phải xử lý gấp. Ngày mai bên em là giao thừa, tôi tranh thủ gọi điện thoại cho em trước tết, sợ em quên mất tôi." Alan vừa cười vừa nói.
"Tôi làm sao có thể quên anh được chứ? Anh sang trọng, giống như hoàng tử bước ra từ trong cuốn sách như thế, người ta đã gặp qua thì chắc chắn sẽ không quên được." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
"Có chuyện, tôi thấy cần phải để cho em biết." Alan trầm thấp xuống.
"Sao vậy?" Bạch Nguyệt ý thức được bên phía Alan nhất định là có chuyện, nếu không giọng nói của anh ta sẽ không đột nhiên ảm đạm như vậy.
"Linh mang thai, đứa trẻ là của Tô Khánh Nam." Alan nói.
"Cái này." Bạch Nguyệt dừng một lát mới nói: "Thật ra không có khả năng. Tô Khánh Nam rất sớm thắt ống dẫn tinh rồi. Anh ta không có khả năng có con được. Cho nên bên cô ấy không thể có bầu con của anh ta."
"Hả?" Alan cũng chấn động: “Vậy thì con Linh là của ai?"
"Có lẽ chỉ có bản thân Linh mới biết được. Cô ấy không chịu nói sao? Hay là chắn chắn đó là của Tô Khánh Nam?"
"Em chờ một lát, tôi đưa điện thoại cô ấy. Linh đang ở bên cạnh tôi." Alan nói xong đưa điện thoại cho Linh.
"Chị Bạch, tôi là Linh, tôi mang thai con của Tô Khánh Nam. Thật sự là của Tô Khánh Nam, trừ anh ta ra, tôi chưa từng quan hệ với người khác. Tôi dám thề, trăm phần trăm là của Tô Khánh Nam." Linh nói với vẻ chắc chắn.
"Tô Khánh Nam đã thắt ông dẫn tinh rồi, không thể làm cho cô mang thai được." Bạch Nguyệt nhắc lại lần nữa.
"Nói không chừng không có tác dụng thì sao? Đúng là của anh ta mà." Linh vẫn nói chắc chắn.
"Là vậy à! Để lát nữa tôi gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam, bảo anh ta đi bệnh viện kiểm tra, chỉ cần kiểm tra sẽ biết có khả năng ngoài ý muốn hay không." Bạch Nguyệt ôn hòa nói.
"Cho nên chị có thể liên hệ với Tô Khánh Nam sao? Vậy mà tôi liên hệ với anh ta, điện thoại di động của anh ta lại không liên lạc được." Giọng điệu của Linh trở nên hờ hững, lạnh lùng.
"Để tôi thử xem, nói không chừng bây giờ cũng mất tín hiệu." Bạch Nguyệt giải thích.
"Không cần liên lạc nữa, chuyện tôi mang thai chỉ là lừa chị. Tôi chỉ muốn gặp anh ta một lần thôi. Dù sao anh ta đã cướp đi lần đầu tiên của tôi, nhưng anh ta còn cố ý không nghe điện thoại của tôi, nói rõ trong lòng của anh ta hoàn toàn không có tôi, loại đàn ông trong lòng không có tôi, tôi cũng không cần." Linh nói xong liền cúp máy.
Bạch Nguyệt thở dài.
Cho nên trên thế giới này, trái tim chân thành luôn trao nhầm người.
Có chút thật lòng cũng sẽ bị mất dần theo thời gian trôi qua.
Tìm một người có thể thật lòng yêu nhau sâu sắc thì nhất định phải quý trọng, cũng phải nhớ kỹ, cho dù cuộc sống bình thường, tranh cãi những chuyện nhỏ vụn vặn trong cuộc sống như củi, gạo, dầu, muối và dạy dỗ con cái, cũng không nên quên mình đã từng là thật lòng yêu thương.
Vì tình yêu này nên khoan dung, bao dung, lùi một bước, phấn đấu vì cuộc sống tốt đẹp.
Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Alan.
Bạch Nguyệt thản nhiên nghe máy.
"Xin lỗi, Bạch Nguyệt, cô ấy nói như thật, tôi cũng bị cô ấy lừa." Alan áy náy nói.
"Không sao, đúng rồi, bao giờ anh tới nước A, tôi đã xem xét cho anh một mảnh đất tốt. Lần trước nhà xưởng của anh đều mất vì tôi, tôi muốn bồi thường cho anh một cái."
"Tôi nhận được tiền gấp mấy lần nhà xưởng rồi. Tôi còn muốn chia một ít cho em đấy. Lại nói, trước nhà xưởng của tôi chỉ cần xây lại ở chỗ cũ là được rồi, không cần phải thay đổi khu đất. Về phần lúc nào tôi qua à? Chắc hẳn phải tới tháng tư. Tháng tư, thời tiết nước A tốt hơn. Đến lúc đó tôi muốn ăn cơm em nấu đấy." Alan vừa cười vừa nói.
"Được." Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, thấy lại có cá cắn câu: “Alan, tôi đang câu cá, không nghe anh nói nữa. Sang năm gặp."
Bạch Nguyệt nói xong liền cúp máy, kéo dây câu. Lại là một con cá trích hơn một cân.
Hồ này của nhà cô chưa bao giờ cho ăn, cho nên con cá thấy mồi câu đều đói bụng, hơn nữa hiếm khi câu một lần cho nên đám cá tương đối dễ cắn câu.
Hai giờ, cô đã câu được ba con cá trích, một con cá trắm đen, còn có một con cá trắm cỏ lớn.
Buổi trưa, Tống Tâm Vân qua đưa cơm, liếc nhìn cá trong thùng: “Oa, nhiều cá như vậy sao? Mẹ nghĩ mẹ phải mua thêm ít thùng đựng cá nữa mới được."
"Ha ha." Bạch Nguyệt cười. "Hiếm khi câu cá, mua nhiều thùng sẽ lãng phí thôi."
Cô mở hộp cơm ra.
Buổi tối sẽ làm bữa tiệc, Tống Tâm Vân đi mua rất nhiều thức ăn về, buổi trưa làm đơn giản món thịt kho tàu, cà chua xào trứng, còn có cần tây xào thịt và tôm luộc. Bà còn cẩn thận chuẩn bị dấm chua và đĩa nước tương cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ăn rất thỏa mãn, khen ngợi: "Mẹ nấu cơm ăn rất ngon."
Tâm trạng Tống Tâm Vân cũng không tệ: “Mẹ nấu còn kém xa con, Lăng Kiệt không thích cơm mẹ nấu, trước giờ toàn bảo giúp việc trong nhà làm."