Chương 205: Dám Buông Tay, Xây Dựng Tương Lai
CHƯƠNG 205: DÁM BUÔNG TAY, XÂY DỰNG TƯƠNG LAI
“Tôi không học tâm lý, nhưng tôi biết nếu người đàn ông đó đã thay lòng, không cần thì thôi, rồi cô cũng sẽ đợi được người đàn ông toàn tâm toàn ý với cô, quan trọng là, phải dám buông tay.” Người đàn ông nói.
“Cảm ơn anh, có cuộc gọi tới, tôi cúp máy đây.” Bạch Nguyệt gác máy, thấy màn hình hiển thị cuộc gọi tới của Cố Lăng Kiệt, nhưng không nghe máy.
Những lúc kích động, phẫn nộ, tủi thân hoặc tức giận, con người tốt nhất nên cho bản thân năm phút để bình tĩnh lại, lời nói ra gay gắt, có những lúc chỉ làm đối phương buồn, mà đối phương buồn, chắc gì mình đã vui.
Nhất là khi đối phương là người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo và người yêu.
Cố Lăng Kiệt lại gọi một cuộc nữa, Bạch Nguyệt mới nghe máy.
“Em đang ở đâu?” Cố Lăng Kiệt hỏi, giọng có phần mệt mỏi.
Bạch Nguyệt nghĩ, khi người đàn ông đã đặt hết sức lực và sự nhẫn nại lên người phụ nữ khác, cô có nổi giận nữa, cũng chẳng có tác dụng gì!
Anh ta sẽ khó chịu, thấy cô chẳng có tí ưu điểm, thấy cô toàn là sự khổ đau.
Bản tính con người vốn là trốn tránh đau khổ, theo đuổi niềm vui.
Điều quan trọng là, con gái tức giận là để người con trai thay đổi và quan tâm hơn.
Nhưng anh sẽ không thay đổi, cũng không quan tâm, vậy cơn giận ấy của cô chỉ làm tổn thương chính mình.
“Đang ở ngoài, có chút việc cần sắp xếp.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Được, vậy ngày mai gặp.”
Bạch Nguyệt khẽ kéo căng khóe môi.
Đến hỏi thăm cô anh ta cũng không thèm, không hỏi cô phải sắp xếp việc gì, có cần giúp đỡ không?
Hừ.
Đàn ông là động vật tuyệt tình nhất.
“Cúp máy đây.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, gác máy, tắt điện thoại, nằm trên giường.
Khi càng tỉnh táo, càng hiểu thấu triệt, thì lại càng đau khổ.
Cô biết mình sẽ không ngủ được.
Không có ai yêu cô, thì cô càng phải yêu thương chính mình.
Cô lục thuốc từ trong túi xách, uống thuốc, lại nằm lên giường.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, đầu đau như muốn vỡ ra, cổ họng khô rát, mắt cũng đau đến không mở ra nổi.
Hình như cô sốt rất nặng, nhìn điện thoại thấy đã mười giờ, liện dậy ra khỏi giường, chân như đi trên mây vậy, người nghiêng nghiêng ngả ngả. Đánh răng rửa mặt xong, gọi taxi đến bệnh viện gần đó, định xuống xe thì thấy xe của Cố Lăng Kiệt đi qua cô.
Anh ta xuống xe, mở cửa ghế phụ, ôm một người phụ nữ xuống, đi về phía bệnh viện.
Cô ngồi trên ghế taxi, lặng yên nhìn bóng lưng Cố Lăng Kiệt dần dần biến mất.
Nếu cô không phải là vợ anh ta mà chỉ là người xa lạ, hoặc là không đồng ý kết hôn với anh ta, chắc cô đã không buồn bã như bây giờ.
Chỉ cần nghĩ đến trong cuộc sống hôn nhân sau này sẽ xuất hiện những cảnh tượng như vậy nữa, cô đã cảm thấy giống như sống trong địa ngục, nghĩ đến mà cả người phát run.
Cô không muốn có cuộc sống như vậy.
Cô lục điện thoại từ trong túi xách, tay cũng đang run.
“Cô gái, xuống xe không vậy?” Tài xế hỏi.
“Đến Bệnh viện nhân dân 1 đi.” Bạch Nguyệt nói với tài xế.
Bạch Nguyệt gọi cho Tô Khánh Nam, “Hôm nay là ngày thứ hai sau khi tôi và Cố Lăng Kiệt kết hôn, anh có cách nào giúp tôi hủy bỏ sự thật này không? Tôi không muốn lấy anh ta.”
“Có thể, thông tin kết hôn giữa em và anh ta chưa được đưa vào máy tính. Em chỉ cần lấy trộm giấy đăng ký kết hôn, thì cũng có nghĩa như hai người chưa từng lấy nhau, không tìm được bất kì thông tin gì đâu. Ngoài ra, có một việc anh phải nói với em, anh ta không đăng ký kết hôn với giấy sĩ quan, vì vậy nên hai người được tính là kết hôn bình thường, rất dễ xử lý.” Tô Khánh Nam nhếch môi nói, đôi mắt toàn là ý cười.
Lần này, Cố Lăng Kiệt thật sự thua rồi.
“Được, cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt sốt rất nặng, giọng nói yếu ớt.
“Mời anh một bữa là được rồi, Bạch Nguyệt, em đã nợ anh hai bữa cơm rồi đó.”
“Được.”
“Quan trọng nhất là nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận kết hôn.” Tô Khánh Nam nhắc nhở.
“Ừm.” Bạch Nguyệt tắt máy.
Cô sắp ngất đi mất, đến bệnh viện còn nhận số rồi xếp hàng, cô sợ sẽ không kiên trì nổi nữa, mắt thấy có một phòng khám tư nhân, “Thả tôi ở phía trước đi.”
Bạch Nguyệt lấy một trăm rưỡi trả cho tài xế “Không cần trả lại đâu, cảm ơn bác.”
Cô lảo đảo bước về phía phòng khám, để bác sĩ kê cho một ít thuốc nước, thuốc bột. “Làm phiền, tôi muốn tìm một y tá giúp tôi thay băng.”
Bác sĩ có vẻ là người lành nghề, dù sao cũng không ảnh hưởng việc kiếm tiền, nên đồng ý không ngại ngần.
Bạch Nguyệt nằm trên giường bệnh, ngất đi.
Lúc tỉnh lại đã là ba tiếng sau. Vết thương đã được bôi thuốc, y tá đã giúp cô băng bó kĩ lưỡng.
Thuốc nước cũng đã được bôi lên.
“Chào cô gái, điện thoại của cô đã đổ chuông mấy lần rồi.”
Phục vụ của phòng khám riêng thật tốt.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt xuống giường, vẫn thấy hơi chóng mặt, xem ra ngày mai vẫn phải đến chuyến nữa.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, thấy cuộc gọi là của Cố Lăng Kiệt.
Cô gọi lại cho anh ta.
“Bao giờ em về?” Cố Lăng Kiệt thẳng thừng hỏi.
“Khoảng một tiếng nữa, anh bảo quân sĩ ở cửa đón tôi đi, nếu không tôi có thể không vào được.” Bạch Nguyệt hờ hững nói.
“Ừ.”
Bạch Nguyệt ở trong phòng khám tư nhân trang điểm kỹ lưỡng, che đi hết mọi giấu vết của sự bệnh tật và tiều tụy.
Cô gọi taxi về, người đợi cô ở cửa là Cố Lăng Kiệt.
Cô lạnh nhạt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Ngày đầu tiên sau kết hôn, anh ta vào khách sạn cùng một người phụ nữ.
Ngày thứ hai sau kết hôn, anh ta đưa một người phụ nữ đến bệnh viện.
Thật là mỉa mai, cô và anh ta vào cùng một khách sạn, đến cùng một bệnh viện.
Khác biệt là, bọn họ ân ái, còn cô, đơn côi lẻ bóng.
Không thể nói là không buồn. Không thể nói là không đau.
Nhưng buồn, đau cũng chẳng có tác dụng gì trước mặt một thằng đàn ông tuyệt tình.
Càng dễ buông bỏ hơn một chút.
Cô không muốn trải qua ba năm hôn nhân như địa ngục.
Ba năm sau cô đã ba mươi tuổi rồi, lãng phí hết thanh xuân cả rồi.
Bạch Nguyệt lên xe của Cố Lăng Kiệt, không nhắc một chữ nào đến việc hôm qua và sáng nay. Cố Lăng Kiệt cũng không hỏi chuyện cô.
“Giấy kết hôn của chúng ta đâu? Anh để ở đâu rồi?” Bạch Nguyệt nhìn về phía trước tùy ý hỏi.
“Ở trong tủ đầu giường, sao thế?” Cố Lăng Kiệt hỏi, nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta nở nụ cười giả tạo, trong mắt có mỉa mai, tuyệt vọng, có bi thương, cũng có sự giải thoát. “Không có gì, tùy ý hỏi thôi.”
“Ừm, em ăn cơm chưa?” Cô Lăng Kiệt hỏi.
Cô nhớ lại anh ta và người phụ nữ đó gọi đồ ăn giữa đêm, cảm thấy ăn cùng anh ta thật buồn nôn.
Hôm qua cô không ăn tối, sáng nay cũng chẳng ăn sáng, bữa trưa cũng không, nhưng cô không muốn ăn cơm cùng anh ta, càng không muốn ăn mà phải nhìn anh ta trước mặt. “Đã ăn rồi.”
“Anh xếp hội nghị lúc bốn giờ chiều nay. Tài liệu anh đã chuẩn bị cả rồi, trước khi họp em có thể xem qua.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt thờ ơ trả lời.
Bây giờ cô chỉ muốn lấy giấy kết hôn, sau đó hủy đi.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, nắm lấy tay cô.
Bạch Nguyệt cảm tưởng như bị điện giật, chau mày, cảm xúc mãnh liệt mà rút tay ra, đề phòng nhìn anh ta.
“Sao thế?” Cố Lăng Kiệt khó hiểu hỏi, từ lúc nãy nhìn thấy cô, anh đã thấy cảm xúc của cô không được đúng lắm.