Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173: Giành Phụ Nữ Với Tôi, Cậu Mù Rồi Sao​




CHƯƠNG 173: GIÀNH PHỤ NỮ VỚI TÔI, CẬU MÙ RỒI SAO?
“Bạch Nguyệt. Cô đừng lên đây.” Cố Lăng Kiệt ngưng trọng nói, nhìn qua tình hình bên trong, ánh mắt ngày càng sắc bén.
Bạch Nguyệt không hiểu: “Sao vậy? Trên đó có gì?”
“Bảo cô đừng lên thì cô đừng lên, nói nhiều thế làm gì?” Lãnh Thu Tôn đẩy Bạch Nguyệt ra, trèo lên thang.
Anh ta có kinh nghiệm phá án phong phú, nhìn thấy cảnh tượng bên trên, sắc mặt cũng rất khó coi.
Tiểu Vương cũng trèo lên theo, chỉ chốc lát, nhanh chóng trèo xuống, chống tay vào tường nôn khan.
Bạch Nguyệt đang muốn lên, hai cấp dưới của Cố Lăng Kiệt ngăn cản cô: “Sếp bảo cô không được lên.”
“Tôi không sợ.” Bạch Nguyệt nói, định trèo lên.
Lãnh Thu Tôn từ trên thang trèo xuống, gọi điện thoại cho người của cục cảnh sát.
Cố Lăng Kiệt nhảy từ trên xuống.
“Tình huống gì vậy?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
“Vừa rồi tôi đơn giản nhìn một chút, trên đó có lẽ có 6 thi thể.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“6 sao? Không phải chỉ có 2 thôi sao? Tôi lên xem một chút.”
Cố Lăng Kiệt kéo lấy cánh tay Bạch Nguyệt: “Tìm thấy thi thể rồi, trước tiên xét nghiệm DNA xem là ai đã, xem có thể biết thời gian tử vong không. Giờ về khách sạn, sắp xếp lại án một chút.”
“Anh đang lo lắng tôi nhìn thấy thi thể thì không chịu nổi sao? Trước kia khi tôi ở nước ngoài, từng tiếp xúc với giải phẫu, tôi không sợ.”
“Tôi khuyên cô đừng lên đó.” Lãnh Thu Tôn gọi điện thoại xong, cảnh cáo nói.
“Tôi muốn lên. Trước kia tôi là bác sĩ, chuyện máu me gì cũng từng thấy rồi.” Bạch Nguyệt khăng khăng cố chấp.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Cô không chỉ lạnh lùng, cao ngạo mà còn bướng bỉnh.
“Tôi lên với cô.” Cố Lăng Kiệt đón lấy đèn pin quân dụng mà cấp dưới đưa tới, điều chỉnh một chút hình dáng chùm tia sáng, đặt vào giữa mật thất, mật thất bỗng sáng trưng.
Bạch Nguyệt chuẩn bị tốt tinh thần, trèo lên thang.
Giữa thang và cửa vào có một khoảng cách.
Cố Lăng Kiệt duỗi tay về phía cô.
Có một giây, Bạch Nguyệt nhớ về quá khứ.
Anh chính là như vậy, không tính toán gì mà đưa tay cho cô.
Lần này, cô muốn đi một mình.
Cô không nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt, tự mình trèo lên.
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt có chút xấu đi.
Cô nhìn thấy, trong mật thấy có rất nhiều vại thủy tinh.
Nhìn từ miệng vại có thể thấy:
Vại thủy tinh lớn nhất cao ngang đầu người, bên trong có chất lỏng màu vàng nâu, hơn nữa còn có thi thể một nam một nữ không mặc quần áo.
Bạch Nguyệt nhìn thấy mặt người nữ: “Cố Lăng Kiệt, người phụ nữ này, chính là người phụ nữ trong đoạn video.”
Cố Lăng Kiệt nhìn qua là đã nhận ra rồi.
Anh lo Bạch Nguyệt sẽ sợ, ôm lấy eo Bạch Nguyệt, dịu dàng nói: “Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
Cô không sợ, chuyện này cô thấy nhiều ở phòng thực nghiệm rồi.
Cô ở Mỹ đã nhìn thấy nhiều cảnh máu me hơn ở đây nhiều.
Chỉ là, cô không kéo tay Cố Lăng Kiệt ra, nhìn người bên trong vại thủy tinh, phân tích: “Người nữ, trên người, trên cổ, tứ chi đều có vết thương, nơi tư mật bị nhét một thứ như chất tạo bọt vậy, bị ngược đãi đến chết, nhét vào trong vại thủy tinh, nếu may mắn, có thể tìm thấy DNA của nam trong người cô ấy.
Người nam, trên mặt lộ ra sưng tấy tím xanh, mắt mở to, vùng bụng lồi lên, là lúc vẫn còn sống đã bị nhét vào trong vại thủy tinh.
Cô lại nhìn hai vại thủy tinh bên cạnh, lần lượt là xác một nam một nữ bị cắt rời.
Trong vại thủy tinh cuối cùng là thi thể một phụ nữ, còn có một đứa trẻ mới chào đời.
“Hung thủ thật tàn nhẫn.” Bạch Nguyệt phán đoán nói.
“Chúng ta đi xuống thôi. Một lát nữa cảnh sát sẽ tới chụp ảnh, các chi tiết, chúng ta có thể nghiên cứu ảnh chụp.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh có phát hiện không, mật thất này nhìn có vẻ, cũng rất sạch sẽ.”
“Ở đây có lẽ là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, một lát nữa người của bộ phận pháp y sẽ tìm được nhiều manh mối và chứng cứ hơn.”
“Đúng rồi, Cố Lăng Kiệt, tôi nhớ trần nhà là hình tam giác, như ở đây lại bằng phảng, có khi nào còn có một tầng nữa?” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Cô nghĩ giống tôi, tôi cũng đoán còn tầng nữa, lát nữa đợi người của cục cảnh sát tới, bảo bọn họ xử lí.” Cố Lăng Kiệt xuống thang trước.
Bạch Nguyệt cẩn thận trèo xuống, còn chưa tới mặt đất, Cố Lăng Kiệt đã ôm lấy cô, đặt xuống đất.
Trước mặt nhiều người như thế, vậy mà anh lại ôm cô.
Tim Bạch Nguyệt đập loạn nhịn, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại.
Lãnh Thu Tôn thấy Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc, bộ dáng bình tĩnh mà trầm ổn, “Thế này cũng không sợ, cô còn là phụ nữ không?”
“Trước đây lúc anh dọa cô ấy, không phải là sợ rồi sao?” Cố Lăng Kiệt phản bác.
“Anh cứ bênh cô ta mãi làm gì?” Lãnh Thu Tôn không vui nói.
“Tôi nghĩ, cùng với việc anh cứ mãi chống đối cô ấy, là cùng một lí do.” Cố Lăng Kiệt đơn giản ném vấn đề khó xử này cho anh ta.
Lãnh Thu Tôn không còn lời đáp trả, giơ tay lên, nhìn đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, lạnh giọng nói với Cố Lăng Kiệt: “Giờ đã là 2 giờ 20 phút sáng rồi, người cục cảnh sát có lẽ khoảng 1 tiếng nữa mới tới, ở đây có chứng cứ quan trọng, cần có người trông coi, là người của tổ của tôi ở lại, hay là tổ của anh?”
Cố Lăng Kiệt chăm chú nhìn Lãnh Thu Tôn: “Người của tôi ở lại là được rồi, anh Lãnh có thể trở về nghỉ ngơi.”
“Vậy ở đây làm phiền anh rồi, Bạch Nguyệt, đi với tôi.” Lãnh Thu Tôn xoay người, theo cầu thang đi xuống.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, gật đầu, đi theo phía sau Lãnh Thu Tôn.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay cô, đè thấp giọng, nói: “Sau khi vào phòng khách sạn, gửi cho tôi tên khách sạn và số phòng.”
Bạch Nguyệt: “…”
Sao cô có cảm giác, nửa đêm canh ba anh sẽ đến tìm cô.
“Tôi đi trước đây.” Cô không trực tiếp trả lời.
Cô cảm thấy, cứ tiếp tục thế này, chuyện của hai người bọn họ sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Cô không dám lộ ra ánh, hơn nữa, cô không biết, sự quan tâm mà Cố Lăng Kiệt dành cho cô là vì cô có tác dụng giúp anh hồi phục trí nhớ, hay là vì cái gì khác.
Ngã ở cùng một chỗ, cô rất sợ bản thân lại tiếp tục ngã ở đó.
Bạch Nguyệt rời khỏi pháo đài, lên xe.
Một tổ 4 người bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe.
Bạch Nguyệt và Lãnh Thu Tôn cùng ngồi ở phía sau.
Cô đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, Lãnh Thu Tôn đột nhiên lật người, cánh tay chống bên cạnh cô, nhốt cô vào giữa hai tay mình.
Bạch Nguyệt giật mình, chống lấy ngực anh ta: “Anh làm gì?”
Lãnh Thu Tôn híp mắt: “Cô rất biết trêu chọc đào hoa?”
Bạch Nguyệt đoán anh ta đang nói đến Cố Lăng Kiệt, mặt hơi phiếm hồng.
Cô không muốn quan hệ giữa mình và Cố Lăng Kiệt bị bại lộ, lực quan sát của Lãnh Thu Tôn quá tốt: “Tôi từng kết hôn, từng li hôn, còn từng sinh con, đối với tình yêu, không còn lòng tin, không muốn yêu đương, nhiều đào hoa hơn nữa đối với tôi, đều là đào hoa héo.”
“Vậy thì hành động quy củ một chút, đừng giống như hoa bươm bướm, ở đâu cũng vẫy chào.” Lãnh Thu Tôn ngồi lại vị trí của mình, nhíu mày, nhìn về phía Bạch Nguyệt, “Cô thật sự từng sinh con?”
Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!
“Ừ.” Bạch Nguyệt không phủ nhận.
“Phụ nữ thành thục nha.” Lãnh Thu Tôn tự lẩm bẩm nói.
Bạch Nguyệt: “…”
Cô vào khách sạn, tắm xong, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên sofa trong phòng mình.
Bạch Nguyệt lại: “…”
Cô nhớ mình không có gửi tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK