Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Bọn Họ Yêu Nhau, Vẫn Luôn Yêu Nhau​




CHƯƠNG 151: BỌN HỌ YÊU NHAU, VẪN LUÔN YÊU NHAU
Cái gì mà khiến anh ta ngủ rồi liền chạy mất?
Câu nói này, nghe quá ám muội, đâm trúng bí mật cất giấu trong lòng cô.
Bạch Nguyệt cảm thấy mất tự nhiên, đẩy anh ra, nhưng trước sau đẩy không được.
Cô bất đắc dĩ giải thích: “Là cấp dưới của anh nói đã lâu rồi anh không ngủ ngon giấc. Vì thế tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi, bên tôi lại có việc, nên không gọi anh dậy mà rời đi trước.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy mặt cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt thâm trầm của anh bốc lên lửa giận, đến hơi thở phả vào mặt cô cũng nóng ran: “Miệng lưỡi giảo hoạt, cô chỉ là khiến tôi ngủ sâu, không hề làm cái gì nữa?”
“Tôi trái lại có làm gì đó với anh. Anh ngủ quá sâu rồi, tôi muốn làm gì cũng không làm được.” Bạch Nguyệt muốn hất tay anh ra.
Không những không hất ra được, ngược anh anh dựa đến càng gần hơn: “Cô muốn làm gì tôi?”
Hai tay Bạch Nguyệt chống lên vòm ngực anh, nói to lên: “Đương nhiên là khám bệnh, anh cảm thấy sẽ làm gì?”
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, đôi mắt sâu nhìn cô, con người tối đen như mực phản chiếu hình bóng cô.
Anh không nói gì, Bạch Nguyệt lại càng chột dạ, dường như bị anh nhìn ra gì đó.
Cô rũ mắt, che đi cửa sổ tâm hồn.
“Nhìn tôi.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy trốn tránh không được, chính là nhận thua.
Cô không nhận thua, có chút tức giận, nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Lăng Kiệt.
“Trước đây cô thừa nhận chúng ta đã từng ngủ vớ nhau, đúng không?” Cố Lăng Kiệt cao giọng nói.
Bạch Nguyệt không ngờ anh sẽ nói đến chuyện này, trong chớp mắt, phá vỡ mọi phòng bị của cô.
Cô không phủ nhận được: “Anh có ý gì?”
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, trong mắt lấp lánh mênh mang, lại cực kì nhạy bén, có thể chém người khác thành tram mảnh.
Hơn 3 năm gần đây, anh thường xuyên mơ một giấc mộng.
Trong mơ có một người phụ nữ bị cụt ngón tay út, nhưng lại không nhìn rõ mặt đang rất đau khổ, rất bi thương, cô không ngường lặp lại câu nói, “Cố Lăng Kiệt, anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh, anh quay lại có được không? Cố Lăng Kiệt.”
Anh luôn nghi ngờ, người phụ nữ trong giấc mơ kia chính là Bạch Nguyệt.
Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô đã khác thường.
Từ quan hệ không quen biết, lại không hề có bất kìa dây dưa, lúc gần lúc xa của bọn họ.
Từ việc cô tự sát, đến rời đi, ra nước ngoài cật lực học hành.
Cô có lẽ không biết, anh từng đến trường cô rất nhiều lần, từng đi thăm cô, quan sát cô.
Tính cách cô rất lãnh đạm, không kết bạn, không nói chuyện, ngoài những lời đĩnh đạc trên giảng đường, những phân tích tư duy logic khi sắp xếp vụ án, sợ rằng, cô giống như một người tự kỉ.
Có lẽ, cũng bởi vì quan hệ với cô, anh mới đi Mỹ nhiều lần như thế, cùng gia đình em họ liên hệ nhiều rồi, mới đón con bé về nước.
Nếu không, với thân phận, địa vị và sự bận rộn của anh, làm sao có khả năng là anh đi đón.
Bây giờ anh khẳng định, bọn họ đã từng yêu nhau, hơn nữa, còn phát sinh quan hệ.
Anh một thân trong sạch, cùng Chu Hân Ly, Tô Tiểu Linh đều không hề có chuyện gì, vậy mà lại có thể cùng cô.
Điều đó nói rõ, có lẽ anh rất thích cô mới đúng.
“Vì sao chúng ta chia tay?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi, quan sát kĩ biểu cảm của cô.
“Tính cách không hợp, thói quen không hợp, hoàn cảnh gia đình không phù hợp, mọi mặt đều không hợp.” Bạch Nguỵet lãnh đạm trả lời, dùng sự hờ hững che đậy cảm xúc thật sự nhất trong tim mình.
“Tính cách, cũng không hợp sao?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày hỏi.
Bạch Nguyệt ngây người, nắm chặt bàn tay, do dự, nên nói thế nào đây.
Nếu cô nói không hợp, sẽ làm anh tức giận.
Nếu cô nói hợp, lại sẽ cổ vũ anh.
“Chuyện cũ tôi không muốn nhắc lại.” Bạch Nguyệt bỏ qua vấn đề này.
Cố Lăng Kiệt dễ dàng bế cô lên.
Khuỷu tay anh càng cường tráng hơn 3 năm về trước, giống như kìm sắt vậy.
Bạch Nguyệt thoát ra không được, bị Cố Lăng Kiệt đặt lên giường.
Tay Anh chống hai bên người cô, từ phía trên cao quan sát cô, lại khống chế cô trong vòng tay mình: “Tôi muốn nhắc, miêu tả càng chi tiết càng tốt.”
Bạch Nguyệt lo lắng, cảm thấy quá…ám muội.
Khiến cô không thở nổi.
“Hiện giờ tôi không có quan hệ gì với thủ trường, không cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng sao?” Bạch Nguyệt từ chối nói.
“Cô muốn có quan hệ gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào.” Bạch Nguyệt đẩy anh.
Cố Lăng Kiệt bắt lấy tay cô, ép lên đỉnh đầu cô, trong mắt không mang chút dục vọng, mà là lạnh lùng nghiêm nghị: “Tôi muốn làm rõ một số việc, thứ nhất, ngón tay của cô và ngón tay của tôi là chuyện thế nào?
Thứ hai, tôi và cô vì nguyên nhân gì mà chia tay?
Thứ ba, trước đây tôi và cô đã trải qua những gì?
Cô nói hết những điều này với tôi, tự nhiên tôi sẽ bỏ qua cho cô.”
Bạch Nguyệt từ bỏ, không vùng vẫy nữa.
Đúng vậy, vùng vẫy làm gì cơ chứ, cô sợ gì sao?
Cô nói với anh những nguyên nhân này, anh sẽ từ bỏ.
Thứ anh cố chấp không phải là tình cảm giữa cô và anh, mà là đoạn kí ức mà anh đánh mất.
Trong tim Cố Lăng Kiệt bây giờ chỉ có Chu Hân Ly, cô dường như tự mình đa tình rồi.
Chỉ là, tim vẫn đau, trong mắt mờ mịt một tầng sương mỏng, che đi toàn bộ tâm tư của cô.
“Trước đây anh và tôi, quen biết do một người sản phụ bị cưỡng ép.
Sau đó, anh bị người ta hạ thuốc, phát sinh quan hệ vơi tôi, anh cảm thấy có lỗi với tôi, áy náy với tôi, vì thế đối xử với tôi rất rất tốt.
Sau đó, chúng ta bị bắt, đều bị chặt mất ngón út, nghề của anh quá nguy hiểm, nên tôi đề nghị chia tay.
Quả nhiên như tôi dự đoán, anh trong chiến dịch chống khủng bố, anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất trí nhớ.” Bạch Nguyệt bình đạm nói, ngóng chờ biểu cảm của Cố Lăng Kiệt.
Tiếc là, chi dù cô là cao thủ trong tâm lí học, cũng không nhìn rõ giờ phút này Cố lăng Kiệt đang nghĩ gì.
“Bị ai hạ thuốc?” Cố Lăng Kiệt chất vấn.
Ngữ khí lạnh lùng mà tuyệt tình, rất giống vị thủ trưởng mạnh mẽ vang dội, tuyệt đối khong phải Cố Lăng Kiệt ở nơi sâu thẳm trong kí ức của cô.
“Tôi không biết, kẻ địch của anh rất nhiều, anh lại chưa từng nói với tôi, tôi sẽ không nghe ngóng những chuyện bí mật này.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Chúng ta lại bị ai bắt?” Cố Lăng Kiệt hỏi liên tiếp.
“Tôi cũng không biết.” Bạch Nguyệt lại hỏi gì cũng không biết.
Nói nhiều sai nhiều, làm nhiều cũng sai nhiều, không phải sao?
Thái độ của Cố Lăng Kiệt đối với cô cũng có chút tức giận, con ngươi co rút: “Cô và tôi thích tư thế nào?”
Những kí ức này, cô không muốn nhớ lại.
Thực tế quá tàn nhẫn, chỉ có thể biến kí ức thành kiếm sắc, từng nhát từng nhất cứa lên trái tim cô.
“Từ phía sau.” Bạch Nguyệt tùy tiện nói ra một đáp án.
Lần anh cưỡng bức cô trước kia, là từ phía sau, vì thế, cô căn bản không nhìn rõ mặt anh.
Cố Lăng Kiệt chau mày, thần sắc mơ hồ: “Tôi có ….” anh ngây người một chút, dù là đàn ông, cũng khó mà mở miệng: “ ‘làm’ bằng miệng hay không?”
“Không có.” Bạch Nguyệt không suy nghĩ trả lời.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cằm cô, “Cô đang nói dối.”
Bạch Nguyệt thẹn quá hóa giận, anh đã đánh tan phòng bị của cô, cô cố thoát khỏi cánh tay anh, kích động nói: “Thời gian quá lâu, tôi sớm đã quên rồi.”
Anh còn đang thăm dò cô, câu nói này của cô, vô ý đã chính diện cho anh đáp án.
Bọn họ thật sự đã từng như thế.
Truyện được mua bản quyền đằng trên App Mê Tình Truyện!
Nếu như không yêu cô, không thể làm như vậy.
Cô đang lừa anh!
Vì sao lại lừa anh?
“Vậy thì ôn lại.”
Bạch Nguyệt vẫn chưa kịp hoàn hồn, anh đã hôn lên môi cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK