Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Ngày Tháng Ngọt Ngào​




CHƯƠNG 196: NGÀY THÁNG NGỌT NGÀO
Nửa tiếng sau, Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đều đã ngủ, tắm cũng không.
Sau khi làm xong vận động trước khi ngủ, quả nhiên là ngủ ngon hơn . . .
Sáng sớm, Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng chim hót, mở to mắt ra, thấy trời tờ mờ sáng.
Cô nhìn sang bên Cố Lăng Kiệt đã không thấy người đâu.
Với lấy cái điện thoại ở trên tủ đầu giường nhìn một cái, mới có 5 giờ rưỡi.
Cố Lăng Kiệt dậy sớm thật đấy.
Cô nhìn thấy vali của bản thân đang ở cạnh bàn trà.
Anh ấy bỏ vali vào phòng lúc nào vậy mà cô không biết.
Xuống giường, mở vali ra, tất cả đồ vẫn còn.
Cô thay quần áo, đi vào toilet.
Trên thành bồn rửa mặt còn để một bộ mỹ phẩm nữ của Lanmer mới.
Cô nhớ là rất rất lâu trước đây, bộ mỹ phẩm đầu tiên anh tặng cô chính là của hãng này, xem ra anh có tình yêu thích sâu sắc với cái hãng quốc tế nổi tiếng này.
Khóe miệng Bạch Nguyệt hơi giương lên, đánh răng rửa mặt xong lúc chuẩn bị đi giặt quần áo mới phát hiện ra bộ đồ cô thay hôm qua không thấy đâu.
Ra cửa.
“Chào buổi sáng.” Lính cần vụ cung kính chào hỏi.
Bạch Nguyệt ngại hỏi cô ấy chuyện quần áo của cô.
“Cố Lăng Kiệt đâu?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thủ trưởng bây giờ đang ở sân vận động, 6 giờ sẽ trở lại, nếu phu nhân đói rồi thì có thể ăn sáng trước.” Lính cần vụ mỉm cười nói.
Phu nhân?
Cái từ này vốn dĩ là xa lạ, giờ nghe xong lại khiến cho thể xác và tình thần vui sướng. “Tôi ra ngoài tìm anh ấy.”
Bạch Nguyệt vừa bước qua cửa liền nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đi tới, theo bên cạnh còn có Trung tá Tống và hai vị thượng tá nữa.
Trung tá Tống đang báo cáo cái gì đó, Cố Lăng Kiệt mặt không cảm xúc đang nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Cô thấy anh còn đang bận việc, cũng không làm phiền, quay người đi vào trong nhà.
Cố Lăng Kiệt đã nhìn thấy cô, cũng không gọi lại, dặn dò trung tá Tống: “Cuộc họp 8 giờ sáng hủy bỏ cho tôi, còn nữa, tìm một công ty tổ chức sự kiện đám cưới tốt, thu xếp một đám cưới lãng mạn, tôi muốn kết hôn.”
“Hả? thủ trưởng kết hôn?” Trung tá Tống quá đỗi kinh ngạc.
“Cái tên này, thủ trưởng đã 32 tuổi rồi, không kết hôn được à?” Thượng tá quát lớn.
“Vâng, vâng, vâng, chốc tôi đi làm.” Trung tá Tống gật đầu nói.
“Mọi người giải tán đi.” Cố Lăng Kiệt phân phó, đi vào trong phòng.
Bạch Nguyệt không ở phòng khách.
“Phu nhân đâu?” Cố Lăng Kiệt hỏi lính cần vụ.
“Vừa nãy cô đã về phòng rồi.” Lính cần vụ trả lời.
“Ừm, chuẩn bị bữa sáng đi.” Cố Lăng Kiệt nói xong đẩy cửa đi vào.
Bạch Nguyệt đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, nhìn thấy anh liền đứng dậy: “Các anh nhanh như vậy đã nói xong chuyện rồi à.”
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô, “Sau này em không cần tránh né đâu.”
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Hậu cung không được tham gia vào chuyện chính trị, vẫn là nên tránh xa mới tốt, chuyện của anh đều là chuyện bí mật quân sự, nếu xảy ra sai xót, em sẽ chính là kẻ tình nghi lớn nhất, an toàn nhất là không biết gì.”
“Nói cũng có lý đây, chốc nữa có một tài liệu chuyên đưa cho em, viện nghiện cứu bên kia của các em đã phê chuẩn rồi.” Cố Lăng Kiệt thấp giọng nói.
Bạch Nguyệt không hiểu ra sao: “Tài liệu gì đưa cho em? Viện nghiên cứu bên kia phê chuẩn cái gì?”
“Chuyện của Hùng Chí Thanh và Hùng Trường An làm anh nhận ra phải cấp thiết tăng cường mảng kiến thiết tâm lý cho quân nhân, phương diện này em là chuyên gia, trực tiếp mời đến quân khu đặc chủng 3 tháng, phương án cụ thể chờ buổi chiều sẽ mở cuộc họp nói rõ.”
“Việc như này sao em lại không biết?”
“Tài liệu là gửi thẳng đến, em muốn thì sáng đi sang viện nghiên cứu của các em, hẳn là có thể lấy được từ chỗ Mộc Hiểu Sinh.”
Bạch Nguyệt: “. . .”
Sao cô có cảm giác anh đây là chém trước tâu sau vậy.
“Nếu em không nhận lời cầu hôn của anh, thì tài liệu này còn có hiệu lực không?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Bất kể là em có nhận lời cầu hôn của anh hay không, phần tài liệu này vẫn sẽ gửi đến tay em.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm anh: “Trước đây là anh theo đuổi Chu Hân Ly hay là Chu Hân Ly theo đuổi anh? Cách làm việc của anh quá là gia trưởng.”
“Em là cô gái duy nhất mà anh theo đuổi.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt hơi kéo khóe miệng.
Điều này, đã thỏa mãn lòng hư vinh của người phụ nữ như cô rồi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô cười, cũng treo lên nụ cười: “Bạch Nguyệt, có một điều, anh muốn nói trước với em, kết hôn với quân nhân thì bên không thuộc quân đội được đưa ra yêu cầu ly hôn trừ khi anh phạm vào sai lầm lớn.”
“Em hiểu.” cô biết rõ, hôm qua cũng nghĩ về vấn đề này rồi.
“Anh và em là chém trước tâu sau, nếu bố mẹ anh có làm khó dễ em, em không cần để ý, em là sống với anh chứ không phải sống với họ, thực tế thì giờ anh một tháng cũng chẳng gặp họ được mấy, cho nên không cần chịu trách nhiệm.”
Bạch Nguyệt gật đầu.
Phong cách chém trước tâu sau của anh, cô đã được lĩnh giáo rồi.
Bạch Nguyệt bây giờ đã không còn là Bạch Nguyệt của trước kia, tàn nhẫn hơn, lí trí hơn và cũng tỉnh táo hơn Bạch Nguyệt trong quá khứ.
“Chuyện cuối cùng, đám cưới, em mong muốn làm to hay là bạn bè người thân đến tham gia thôi?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt hỏi cô, là tư tưởng tôn trọng cô, nhưng anh là thủ trưởng, nếu đám cưới không làm to thì cũng khó ăn nói, “Em nghe theo anh, em không sao cả.”
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, “Trước đi ăn sáng, ăn xong chúng ta đi ủy ban nhân dân.”
*
Trên đường đến ủy ban nhân dân.
Bạch Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có một loại cảm xúc không quá chân thật, tất cả giống như một giấc mơ.
Cô sắp trở thành vợ của Cố Lăng Kiệt.
Nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là đứa con của cô và Cố Lăng Kiệt.
Nếu nói cho Cố Lăng Kiệt, anh có thể tìm về được không?
Hay đứa bé đã chết rồi, chỉ là vô công bận rộn rồi uổng công vui mừng.
Cô mà kể cho Cố Lăng Kiệt chuyện đứa bé, thì tất sẽ dính líu đến sự kiện cưỡng hiếp 6 năm trước.
Cô rất mâu thuẫn.
Điện thoại của Cố Lăng Kiệt vang lên, Bạch Nguyệt tỉnh lại, nhìn sang phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn tên hiển thị người gọi đến, hơi nhăn mày lại, nhận cuộc gọi: “Mẹ, có chuyện gì?”
“Nghe nói con muốn kết hôn, với ai?” Tống Tâm Vân kinh ngạc hỏi.
“Tin tức bên mẹ rất nhanh đấy, với Bạch Nguyệt, mẹ hẳn là cũng biết.” Cố Lăng Kiệt thâm trầm nói, ánh mắt sâu xa nhìn phía trước, mặt không cảm xúc, thêm một phần lạnh lẽo khắc nghiệt.
“Sao con lại kết hôn với cô ta? Các con mới quen biết được bao lâu?” Tống Tâm Vân kinh hoàng nói.
“Con và cô ấy hẳn là đã quen biết lâu rồi, điều này chắc mẹ cũng biết rất rõ.” Cố Lăng Kiệt khẳng định nói, trong mắt tràn đầy sự châm chọc.
“Bạch Nguyệt kể với con?” Tống Tâm Vân hết sức kinh hoàng, trong sự kinh hoàng ấy còn mang theo chút hoảng loạn.
“Đã khôi phục một vài trí nhớ mà thôi, Bạch Nguyệt không nói gì hết, được rồi, giờ con đang bận, tối về gọi lại sau, nếu đã muốn cưới cô ấy thì chắc chắn sẽ mang cô ấy về ra mắt.”
“Bố mẹ không chấp nhận.” Tống Tâm Vân khẳng định nói.
“Chấp nhận hay không là chuyện của bố mẹ, con chỉ là thông báo thôi.” Cố Lăng Kiệt cũng không để cho Tống Tâm Vân nói thêm, thẳng tay cúp máy.
Điện thoại của Bạch Nguyệt bên này vang lên.
Cô thấy hiển thị là Tống Tâm Vân gọi tới, cũng nghe điện thoại.
“Bạch Nguyệt, cô lại đang giở trò quỷ gì, cô đã đồng ý rời xa Lăng Kiệt.” Tống Tâm Vân tức giận chất vấn.
“Thật ngại quá, tôi hối hận rồi.”
Tống Tâm Vân: “. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK