Chương 384: Cô Còn Chưa Chết, Tôi Nào Dám Chết
CHƯƠNG 384: CÔ CÒN CHƯA CHẾT, TÔI NÀO DÁM CHẾT
Tám giờ Lưu San đã xuất hành ra sân bay, máy bay tư của Thẩm Diên Dũng đỗ ở sân bay chuyên dụng.
Trần Niệm cũng đi tiễn.
Lưu San lưu luyến không rời, dặn dò: “Nếu không thương lượng được thì thôi, dù sao Thẩm Diên Dũng cũng đã đồng ý cho mình đi du lịch 1 tuần rồi. Mặc dù thời gian hơi ngắn, nhưng vẫn đủ thời gian để trốn đi. Đừng quá miễn cưỡng bản thân, sớm quay về nhé.”
Trần Niệm mỉm cười: “Mình biết rồi, tự cậu cũng cẩn thận, mình không thấy cấp dưới của Thẩm Diên Dũng to gan dám giết cậu, có lẽ sau lưng bọn họ, có người chỉ thị.”
Lưu San nhún vai: “Dù sao mình cũng sắp phải đi rồi, những người đó là vì Thẩm Diên Dũng, mình rời xa anh ta rồi, tự nhiên sẽ an toàn.”
“Ừ, thượng lộ bình an.” Trần Niệm dịu dàng.
Lưu San xoay người, đi vài bước, lại quay đầu nhìn Trần Niệm.
Trần Niệm thông minh hơn cô, còn suy nghĩ thấu đáo hơn cô, lý trí hơn cô, cô lo lắng cũng vô dụng, thế nhưng, không biết vì sao, trong lòng cứ không yên tâm.
Trần Niệm vẫn vẫy tay, Lưu San bước lên máy bay.
Cô thấy máy bay chờ Lưu San sắp cất cánh, mới xoay người đi, quay trở về.
Buổi chiều, cô đến salon làm đẹp.
Tiệc sinh nhật của Amy mời toàn khách khứa quyền quý nổi tiếng, cô lại chủ yếu là đến để bàn bạc hợp đồng, ăn mặc đương nhiên không thể qua loa.
Làm cả buổi sáng, làm tóc xong xuôi, hóa trang tinh xảo, thay một bộ lễ phục màu vàng cam, lộ ra cần cổ trắng nõn, mang theo trang sức kim cương mua chiều nay.
Sáu giờ cô đã đi tới tiệc mừng.
Cô cho rằng đã đến sớm, không ngờ, đã có 4-50 người tới rồi.
Cô vô thức tìm kiếm bóng dáng Cố Lăng Kiệt và Stephen.
Không thấy Cố Lăng Kiệt, cả Stephen cũng không thấy, Mạc Băng cũng vậy.
Cô tiến về phía trước, đưa túi LV tặng cho Amy: “Sinh nhật vui vẻ.”
Amy rất cao ngạo, không có hứng thú, đưa túi cho người giúp việc bên cạnh, lười biếng nói với Trần Niệm: “Tự nhiên nhé.”
Trần Niệm gật đầu, lấy 1 ly rượu vang, đứng ở một góc, rất nhiều người đàn ông tới bắt chuyện với cô, nhưng cô đều từ chối.
Người trong phòng tiệc ngày càng đông, Trần Niệm còn chưa thấy Cố Lăng Kiệt và Stephen, dứt khoát đi ra ngoài.
Trong phòng bao cách vách có một người phụ nữ duyên dáng cao quý đi ra, nghe điện thoại, cười nói: “Khánh Nam, ở đâu thế?... Ừ, giờ tôi ra đây.”
Khánh Nam?
Lẽ nào là chỉ Tô Khánh Nam?
Trần Niệm nhớ tới bộ dáng cực kì tự tin của Tô Khánh Nam hôm đó, liền đi theo phía sau người phụ nữ kia.
Cô thấy người phụ nữ kia đi tới bãi đỗ xe, lên một chiếc Maybach mày đen.
Trần Niệm nghi ngờ, cúi người, lén lút lại gần.
“A… Khánh Nam, nhẹ chút.”
Trần Niệm nghe thấy tiếng này, mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn chiếc Maybach kia, chiếc ô tô đang rung động.
Cô cúi người, lặng lẽ trở về ánh mắt liền thấy một đôi giày da sáng bóng.
Cô đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
“Ở đây làm gì thế?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ hỏi.
“Cái đó…” Trần Niệm khó lòng mở miệng: “Tự anh xem đi.”
“Xem gì?” Cố Lăng Kiệt không hiểu.
Trần Niệm đẩy anh ra, đi về phía khách sạn.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía bãi đỗ xe, thấy chiếc xe rung lắc dữ dội kia, liền hiểu rõ, yết hầu khẽ động, xoay người, đi vào trong khách sạn.
Trần Niệm vẫn đang đợi thang máy, thấy Cố Lăng Kiệt đi tới, nhớ lại chiếc Maybach vừa rồi, cực kì mất tự nhiên.
“Hay không?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô, hỏi.
“Tôi thấy một người phụ nữ đi ở trong phòng bao cách vách nghe điện thoại, nói Tô Khánh Nam gì đó, tôi cho rằng là Tô Khánh Nam, muốn xem xem bọn họ bày trò quỷ gì, không ngờ…” Trần Niệm giải thích.
“Chiếc Maybach kia đúng là của Tô Khánh Nam. Còn người phụ nữ cô nói, có lẽ là Mạc Băng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm: “…”
Cô biết Tô Khánh Nam rất biết trêu chọc phụ nữ, nhưng người anh ta chơi đùa đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Không phải Mạc Băng không đẹp, thế nhưng, tuổi đã hơn 50 rồi, khẩu vị và thủ đoạn của Tô Khánh Nam đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Vậy, có phải không còn hy vọng hợp tác nữa không?” Trần Niệm phán đoán.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười: “Tôi đã nói không có gì ngoài ý muốn chính là sẽ không có gì ngoài ý muốn. Không tin tôi sao?”
“Ách…” Câu này của anh là nói với Thẩm Diên Dũng và Lưu San, sao anh chắc chắn cô biết như vậy chứ?
‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cố Lăng Kiệt nhường Trần Niệm vào trước: “Lát nữa Stephen đến, cô sẽ coi như không biết quan hệ của Mạc Băng và Tô Khánh Nam, nói chuyện bình thường, tôi sẽ giúp đỡ cô.”
“Vâng.” Trần Niệm đáp một tiếng. Hết cách, cô tin Cố Lăng Kiệt, nói được là được.
Bọn họ cùng nhau đi vào phòng tiệc, Amy thấy Cố Lăng Kiệt tới, khác hẳn với vẻ không hứng khởi lúc trước, giống như uống được tiên dược, cười nói chạy tới, xòe tay trước mặt Cố Lăng Kiệt: “Quà đâu? Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi chờ quà của anh lâu lắm rồi.”
Cố Lăng Kiệt lấy ra một hộp trang sức nhỏ từ trong túi, đặt lên trên tay Amy.
Amy vui mừng mở ra, là một chiếc kẹp tóc xinh đẹo, bản kẹp là tên tiếng anh của cô, chất liệu là vàng trắng, khảm thêm kim cương.
“Đẹp quá, đây là món quà tốt nhất mà hôm nay tôi nhận được. Cảm ơn Kiệt, giúp tôi đeo lên có được không?” Amy đưa kẹp tóc cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhận lấy, cài lên cho cô ta.
Amy cười tươi như đóa hoa nở rộ, hôn nhẹ lên má Cố Lăng Kiệt.
Trần Niệm mím môi, xoay người, trong lòng có loại cảm giác lạ thương, khóe mắt cay cay.
Cô lại ra khỏi phòng tiệc lần nữa, đứng ở lối thang bộ, dựa vào tường, cúi đầu, trần mặc nhìn mặt đất.
Trên đời này, hai chuyện khó làm nhất là buông tay và thành toàn.
Rõ ràng quyết định buông tay và thành toàn, nhưng thấy anh và người phụ nữ khác thân mật bên nhau, vẫn không thể thản nhiên được.
Con người, quả là loài động vật mâu thuẫn và kỳ quái.
Cô thả lỏng 10 phút, tự thuyết phục bản thân, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới quay trở lại phòng tiệc, liền nhìn thấy Stephen.
Stephen đang nói chuyện với Cố Lăng Kiệt, nhìn có vẻ tâm trạng anh ta khá tốt.
Trần Niệm tiến tới, mỉm cười: “Chào buổi tối, Stephen.”
Stephen đánh giá Trần Niệm, thường thức vẻ đẹp, khen ngợi: “Wow, vài ngày không gặp, gầy đi rất nhiều, đẹp hơn rồi đó.”
“Cảm ơn.” Trần Niệm khách khí nói.
“Tôi còn chưa thấy Mạc Băng, lát nữa mà thấy, sẽ giới thiệu cho cô.” Stephen mỉm cười, lại nhìn Cố Lăng Kiệt, trong mắt xẹt qua tia khác thường.
Bọn họ đợi khoảng 20 phút, Trần Niệm nhìn thấy người phụ nữ lén lút với Tô Khánh Nam kia đi vào.
Lúc trước bà ta đi ra, tóc cuốn lại, giờ đã buông ra rồi.
“Cô ấy đến rồi.” Stephen nói, đi về phía Mạc Băng.
“Lâu rồi không gặp, Băng.” Stephen mỉm cười nói.
Mạc Băng khẽ cười: “Lâu vậy rồi không gặp, tôi còn tưởng anh chết rồi chứ.”
“Cô chưa chết, tôi nào dám chết, chắc chắn tôi phải chờ cô chết rồi, mới dám chết.” Stephen cười nói.
Trần Niệm: “…”
Đây đúng là lời dạo đầu của tình nhân lâu ngày gặp lại sao?