Chương 1209: Lôi Chuyện Cũ
CHƯƠNG 1209: LÔI CHUYỆN CŨ
“Anh ấy đâu?” Mục Uyển hỏi.
An Kỳ nhìn phía sau, không thấy Hạng Thịnh Duật đâu cả, khó hiểu, thấp giọng nói: “Quái lạ, ban nãy anh ta còn đứng đó, sao giờ không thấy nữa rồi?”
Sở Giản không còn gì để nói với ông chủ mình, chỉ vào trong chiếc lều của Mục Uyển.
Ban nãy còn gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, giờ người ta về rồi lại làm kiêu.
Anh có thể nói, anh cảm thấy rất mất mặt được không?
Mục Uyển đi vào trong lều, thấy Hạng Thịnh Duật đang nhắm mắt ngủ bên trong.
“Nếu ở đây, chúng ta không còn nguyên liệu để nấu, em và Lã Bá Vĩ vào rừng tìm kiếm, tìm ra rất nhiều rau dại, buổi tối có thể ăn canh rau dại.”
Hạng Thịnh Duật không phản ứng lại cô, vẫn nhắm mắt lại.
Mục Uyển ngồi cạnh anh: “Anh ngủ rồi, em cũng nhàm chán, định nấu đồ ăn ngon cho anh, nhưng giờ anh lại giận em?”
“Ai giận em chứ!” Hạng Thịnh Duật nghiêng người nói.
“Anh không giận tôi, vậy tôi đi ra ngoài rửa rau.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, trước khi cô đi ra ngoài đã nắm tay cô nói: “Rửa cái gì, để mấy thuộc hạ đó làm, ăn nhiều mì như thế mà chút chuyện cũng không làm, anh còn cần họ làm gì.”
Không hiểu sao Mục Uyển nghe anh nói thế thì cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật càng khó coi: “Em còn cười, biết mấy giờ rồi không? Em cũng biết trong khu rừng này có thú hoang, buổi tối rất nguy hiểm, vậy mà chỉ có em và Lã Bá Vĩ đi, nếu em muốn đào rau dại, có thể dẫn một số người đi cùng em.”
Mục Uyển nghe ra ý quan tâm của anh thì giải thích: “Tối qua anh đã không ngủ, hôm nay lại đi đường nhiều như thế, thuộc hạ của anh cũng như anh, nên em để họ nghỉ ngơi cùng anh, em đã ngủ một buổi chiều rồi, hơn nữa em cũng muốn biết những thứ có thể ăn được ở trong rừng, cứ thế chúng em đã đi rất xa, nhưng khi thấy trời vừa tối, chúng em nhanh chóng quay về.”
“Em muốn biết những thứ có thể ăn được ở trong rừng làm gì, em muốn đơn độc chạy vào rừng làm công chúa Bạch Tuyết sao, trên đời này không có bảy chú lùn đâu, chỉ có bảy con sói thôi, em muốn chết sao?” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
“Em cảm thấy chơi rất vui, rất thú vị, anh nhìn xem, em tìm được rất nhiều thứ.” Mục Uyển kéo Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật hất tay cô ra.
Cô không kéo anh nữa, đi ra ngoài.
Anh nhíu mày, tự động đứng dậy đi theo cô.
Lã Bá Vĩ đã rửa rau rồi.
Hạng Thịnh Duật nhìn anh ta không vui: “Anh có biết tội dụ dỗ không?”
Lã Bá Vĩ: “…”
“Anh…” Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn anh ta không thuận mắt, nhưng không tìm ra từ nào để nói.
Dù sao Lã Bá Vĩ cũng mang đồ ăn về.
“Phu nhân, tôi đã bắt được một con gà rừng và một con heo rừng.” An Kỳ dâng vật quý nói.
“Thật sao? Tôi đã nghe thấy tiếng súng.” Mục Uyển kinh hỉ.
“Là tiếng tôi đã bắn con lợn rừng, tôi đúng là may mắn, nhưng lúc quay về, cô và Lã Bá Vĩ không có ở đây.” An Kỳ nói.
“Cô bắt lợn rừng, còn tôi và phu nhân hái về rất nhiều rau dại và nấm, vừa khéo có thể kết hợp với nhau.” Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật nghe vậy thì khó chịu, ghét bỏ nói: “Anh rất đắc ý sao?”
Lã Bá Vĩ: “…”
Mục Uyển mặc kệ sự khác thường của anh, hỏi An Kỳ: “Heo rừng đâu?”
“Trước khi hai người về đã được làm sạch, da cũng cạo lông rồi, giờ họ lấy một phần thịt để xiên nướng, còn một phần hầm trong nồi, giờ tôi cho nấm vào trong đó chắc chắn sẽ rất ngon.” An Kỳ nói.
“Cũng may có cô, buổi tối có thể ăn no nê rồi, nếu không thì tất cả mọi người chỉ có thể uống nước lã, còn gà rừng thì sao?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Cũng đang hầm trong nồi, lúc cô về không ngửi thấy mùi thơm sao, có lẽ đã ăn được rồi đó.” An Kỳ nói.
Lúc cô về chỉ lo Hạng Thịnh Duật tức giận nên không để ý những thứ khác: “Vậy bỏ đồ ăn và gia vị vào đi, lúc nãy tôi đã thấy chúng trong túi du lịch.”
“Tôi đã cho vào nồi trước rồi, phu nhân đi rửa tay đi, chúng ta chuẩn bị ăn bữa tối.” An Kỳ nói.
“Ừm.” Mục Uyển đi rửa tay.
Lã Bá Vĩ chỉ đem theo năm cái chén, hai cái nồi, đũa thì dùng cành cây gọt nên có rất nhiều.
Anh đưa chén cho Hạng Thịnh Duật, Mục Uyển, An Kỳ trước, rồi đưa hai cái bát cho bọn họ dùng dự bị, còn mình và mấy người thuộc hạ thì cùng nhau ăn trong nồi.
Bọn họ lấy hộp mì lúc trước làm chén, cũng không bẩn lắm, ăn rất vui vẻ, vừa nói vừa cười.
Mục Uyển ngồi cạnh Hạng Thịnh Duật.
“Hôm nay là bữa ăn tồi tệ nhất mà tôi từng ăn.” Hạng Thịnh Duật nghiêm mặt nói.
“Anh nói giờ sao?” Mục Uyển cố ý hỏi.
Cô nhớ ban nãy, lúc anh ăn mì còn tồi tệ hơn giờ nhiều.
“Tai em bị điếc sao, anh nói hôm nay.” Hạng Thịnh Duật đính chính.
Mục Uyển đã quen với tính nóng nảy của anh: “Anh dậy lúc nào vậy?”
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: “Anh không nhớ rõ.”
Mục Uyển cũng không nói gì.
Vẻ mặt Hạng Thịnh Duật hơi khác thường, giống như miễn cưỡng nói: “Trước khi em trở về một lúc.”
Mục Uyển mỉm cười.
Chẳng trách cô không thấy anh tìm cô, hóa ra anh mới dậy.
“Anh mới tỉnh ngủ, tối nay chúng ta cùng nhau đánh bài đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, khi anh học tiểu học đã có thể đoán đúng tất cả lá bài trong tay người khác: “Em muốn chơi bài gì?”
“Chơi bài giả dối.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật: “…”
Cách chơi chính là chia đều bộ bài cho mọi người. Bốc thăm người đánh lá đầu tiên. Người đó sẽ úp lá bài xuống, đọc tên bài. Những người còn lại lựa chọn đánh theo hoặc lật lá bài đó lên. Nếu lá bài đó đúng thì người lật phải cầm toàn bộ số lá bài lên, nếu lá bài sai thì người kia sẽ phải cầm toàn bộ lên. Cứ thế cứ thế, ai hết bài trong tay trước là thắng. Trò chơi này không cần trí tuệ, là sử dụng vận may, cộng thêm nghiên cứu chút sắc mặt.
“Vậy thì em không đánh lại anh rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Bởi vì không đánh lại anh nên em có một điều kiện.” Mục Uyển nói.
“Điều kiện gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi, hình như anh có một dự cảm không tốt.
“Anh nhường chúng em ba lượt.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày: “Chúng em?”
“Đúng vậy, chúng em và anh.” Cô nói.
“Có hình phạt gì không?” Anh hỏi.
“Nếu cuối cùng em thua em sẽ đáp ứng anh một điều kiện, còn nếu anh thua thì anh phải đáp ứng em một điều kiện.”
“Em xác định là ba người với anh chứ?” Não Hạng Thịnh Duật nhanh chóng vận động.
“Mỗi người chúng em đều có ba cơ hội.” Mục Uyển biết anh nghĩ gì nên đính chính.
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười nhạo: “Em có chơi trò này tới sáng cũng chưa chắc thắng cả ba người, nếu chỉ có anh và em, anh sẽ nhường em ba lượt.” Hạng Thịnh Duật sảng khoái nói.
“Điều kiện gì cũng được sao?” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô: “Em yêu cầu điều kiện gì cũng được, anh cũng thế, hơn nữa, anh nhớ lần trước em vẫn còn nợ anh.”