Chương 1105: Quan Tâm Như Vậy, Thế Nào Mới Tốt
CHƯƠNG 1105: QUAN TÂM NHƯ VẬY, THẾ NÀO MỚI TỐT
Khó trách cái người kia, hình như tên là Ô Nhai lại yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, còn cãi nhau với Phó Hâm Ưu.
Trước kia lúc biết được chuyện này, anh chỉ cảm thấy có chút phiền phức, cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.
Nhưng bây giờ thấy cô xinh đẹp như vậy, anh cảm thấy không thoải mái trong lòng, cực kì không thoải mái.
Mục Uyển cất hết đồ trang điểm vào trong túi, không để ý đến Hạng Thịnh Duật, nói: “Cứ làm như em không trang điểm thì anh sẽ thích vậy. Đi thôi.”
Cô đứng dậy, Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô, kéo cô đứng cạnh anh, nhéo nhéo má cô, ôm lấy cô: “Bây giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi, đừng phản bội anh, nếu không, anh sẽ giết chết mấy người, cả gia đình em nữa.”
Mục Uyển lạnh nhạt nhìn Hạng Thịnh Duật.
Suy nghĩ của đàn ông thật kì lạ, bản thân có thể cưới vợ về, xong ngủ với hàng trăm cô.
Phụ nữ nào ngủ với anh ta thì là của anh ta, nếu có ai khác ngoài anh ta thì lại đòi giết chết.
Cô học lấy dáng vẻ của anh cũng ôm hai má anh lại, dựa gần vào anh, lúc cách khoảng 3cm thì dừng lại: “Bây giờ anh đã là người đàn ông của em rồi, nếu dám ngoại tình, em giết chết hai người.”
Hạng Thịnh Duật cười.
Bởi vì hai người dựa quá gần nhau, Mục Uyển không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Anh liền hôn cô, gặm nhấm một cách mạnh mẽ.
Mục Uyển bị anh hôn đến mức dựng hết cả lông tơ lên, muốn đẩy ra, nhưng càng đẩy, anh lại càng giữ chặt lấy gáy cô khiến cô không thể giãy dụa.
Cô bực mình, dù sao cũng đến mức này rồi, cũng không còn gì để mất nữa.
Cô phản công, lại học anh, gặm nhấm mạnh mẽ.
Mười phút sau, nụ hôn này mới dừng lại.
Mục Uyển nhìn môi anh, toàn là vết son môi của cô, đột nhiên, cảm thấy rất sảng khoái, thở dài một cách thỏa mãn.
Hạng Thịnh Duật vẫn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục hôn cô, không muốn dễ dàng buông tha cô như vậy, hết sức hưởng thụ nụ hôn này.
Quần áo vốn đã mặc đàng hoàng, nay lại bị vất hết xuống đất, một lần nữa, hai người như đi trên mây, mồ hôi chảy ròng ròng.
Xong chuyện, đã là một tiếng sau.
Mục Uyển nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh quan sát gương mặt cô.
Anh vốn tưởng rằng khả năng kiềm chế của bản thân rất cao, sẽ không dễ dàng ý loạn tình mê, nhưng hóa ra không phải.
Chứ đừng nói đến người đàn ông khác.
Anh không muốn cô có liên quan gì đến bất cứ người đàn ông nào khác.
“Anh đi tắm trước, một lát nữa em cũng đi tắm đi, tẩy trang sạch sẽ vào, sau này cũng không được trang điểm nữa.”Hạng Thịnh Duật nói, đi vào phòng tắm.
Mục Uyển mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
Ở bên cạnh Hạng Thịnh Duật, đến tự do trang điểm cũng không được, sau này sự tự do của cô sẽ càng bị hạn chế.
Cô không muốn chịu sự kiểm soát của người khác!!!
Sau khi Hạng Thịnh Duật ra ngoài, cô cầm lấy túi vào phòng tắm, tẩy trang, nhưng lại trang điểm lại một lần nữa, đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em không tẩy trang?”
Mục Uyển ngồi xuống sofa, cảm thấy khó chịu, đặc biệt là những lúc đối diện với sự ép buộc của Hạng Thịnh Duật.
“Tẩy rồi, lại trang điểm lại.” Cô lấy một bao thuốc lá ra từ trong túi, châm lửa, nhả ra một làn khói, vẫn chưa kịp hút đến hơi thứ hai, đã bị Hạng Thịnh Duật lấy đi, dập tắt.
“Em bắt đầu nghiện thuốc từ khi nào đấy, phụ nữ hút thuốc rất khó coi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Khó coi sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại, lười biếng dựa lên ghế, rũ mắt xuống nhìn anh.
Hạng Thịnh Duât híp mắt: “Em muốn buông thả bản thân?”
“Không được sao?” Mục Uyển hỏi.
“Anh cần một phế vật làm gì!” Hạng Thịnh Duật đứng dậy, bước ra cửa.
Mục Uyển buông mí mắt, hàng lông mi dài che đi sự dao động trong ánh mắt, cô không động đậy.
Hạng Thịnh Duật quay lại nhìn cô: “Đến giờ ăn rồi, còn không nhanh lên.”
Mục Uyển tức giận đứng dậy, cầm lấy túi, đi ra phía Hạng Thịnh Duật: “Vẫn ăn cơm ở khách sạn à?”
“Đưa em đi gặp một người bạn của anh.” Hạng Thịnh Duật nói, đi được vài bước, lại nhìn cô.
Đôi mắt đó quá là quyến rũ, quá là mê hoặc người khác, khiến anh khó chịu.
“Bỏ lens ra.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Đến bố cô cũng chưa từng quản cô như thế, kể cả lúc cô trong thời kì phản nghịch.
Hạng Thịnh Duật quản nhiều như vậy khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Không muốn. Em thấy đeo lens sẽ đẹp hơn.” Mục Uyển trực tiếp từ chối anh.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật xấu đi: “Em muốn xinh đẹp cho ai nhìn?”
“Anh, ngoài anh ra, anh tưởng còn ai nữa?” Mục Uyển thờ ơ nói.
“Anh không cần, tháo ra.”
“Em không muốn.” Mục Uyển kiên trì nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi, sắc mặt tà ác, cảnh cáo nói: “Anh hỏi em lần cuối, tháo hay không, nếu như em không tháo, anh giúp em tháo.”
Sắc mặt Mục Uyển vẫn không thay đổi, thấp giọng nói: “Anh giúp em tháo đi.”
Hạng Thịnh Duật cắn răng: “Anh sợ bẩn tay mình, nếu không tháo ra, thì đừng ra ngoài nữa.”
Anh ra ngoài, đóng cửa lại, nhìn thấy Lã Bá Vĩ đang đứng bên ngoài, nói ý tứ: “Cậu cũng tận tâm thật đấy.”
Lã Bá Vĩ cúi đầu, không nói gì.
Hạng Thịnh Duật thấy Lã Bá Vĩ vẫn im lặng, không có chỗ phát tiết, bèn đá lên thùng rác, phát ra âm thanh rất lớn.
Mục Uyển cũng nghe thấy.
Cô biết, cô nên thuận theo Hạng Thịnh Duật.
Anh nói đi hướng Đông, cô phải đi sang hướng Đông.
Anh nói hướng Tây, cô phải đi sang hướng Tây.
Im lặng phục tùng, cẩn thận lấy lòng anh, để gỡ bỏ sự cảnh giác của anh.
Nhưng, sự ngang bướng trong xương cốt của cô, sự nóng tính trong máu cô, không phải nhất thời có thể thay đổi.
Cô cuộn tròn trên sofa, nhắm mắt lại, vốn dĩ cô cũng đã mệt, liền thiếp đi, nhưng lại bị âm thanh ồn ào ngoài cửa làm cho tỉnh dậy.
“Ai vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Cô chủ, là bác sĩ, Hạng Thịnh Duật mời bác sĩ đến, có mời vào không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Biết rồi.” Mục Uyển đi ra mở cửa.
Bác sĩ thận trọng đứng ở trước cửa, nói: “Cậu Hạng bảo tôi qua đây hỏi cô đã tháo lens chưa?”
Mục Uyển trợn mắt: “Anh ta có thôi đi không vậy?”
“Cậu Hạng nói, nếu như chưa tháo ra, thì để tôi tháo, rồi mang qua đó cho cậu ấy.” Bác sĩ cúi thấp đầu nói, giọng điệu cầu xin: “Mong cô đừng làm khó tôi, nếu như tôi không hoàn thành, thì đời này cũng không thể làm bác sĩ nữa.”
“Tôi đang tự hỏi, anh ta giống như phát xít vậy, sao ông phải nghe lời anh ta, sao phải làm việc cho anh ta, anh ta không nói đạo lí.” Mục Uyển nhíu mày nói.
“Viện trưởng phái tôi đến đây, tôi không thể không đến.” Bác sĩ bất lực nói.
Mục Uyển hiểu ra.
Bạn của Hạng Thịnh Duật là Bộ trưởng, có lẽ, không chỉ có một người bạn ở MXG này, bạn của anh không phú cũng quý, gọi một cuộc điện thoại cho viện trưởng, viện trưởng cũng không thể không nghe theo.
Cô cũng không muốn làm khó người khác, bèn tự tháo lens xuống, đặt vào tay bác sĩ: “Đem đi đi.”
“Cảm ơn cô, cô đúng là một người tốt, tối hôm qua cô sốt cao, cũng là tôi đến đây, gánh nặng trong lòng cô rất lớn, do mệt mỏi lâu ngày tạo thành, nếu để quá lâu sẽ trở nên nghiêm trọng, tốt nhất nên đi khám bác sĩ tâm lí, tâm bệnh là chuyện lớn, kịp thời điều chỉnh mới tốt, đè nén lâu ngày sẽ càng khó chữa.” Bác sĩ khuyên cô.