Chương 499: Anh Là Không Xem Hay Không Xem Được.
CHƯƠNG 499: ANH LÀ KHÔNG XEM HAY KHÔNG XEM ĐƯỢC.
“Nói ra thì, tôi luôn nghĩ cả đời này đều ở đây, làm hàng xóm của mọi nguời, mãi mãi như vây”. Trương Tinh Vũ thở dài nói.
“Ừm. Cậu theo Cố Lăng Kiệt cùng đi săn tôi cũng khá là yên tâm, tôi và vợ cậu ở nhà nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà, trông bọn trẻ chờ các cậu trở về.
Ăn cơm xong chúng ta cùng đi dạo hóng gió ở bãi cát trên biển, buổi tối có thể cùng ngắm sao, hoặc là chúng ta chơi game”. Bạch Nguyệt vui vẻ nói.
Trương Tinh Vũ nhìn nụ cười trên mặt Bạch Nguyệt có chút si mê.
Thủ trưởng đã chết, sẽ không về nữa, chuyện tốt đẹp như vậy cũng chỉ còn lưu lại trong trí nhớ.
Nhưng mà, anh ta không muốn phá vỡ hiện tại tốt đẹp này.
“Chúng ta còn có thể cùng nhau đánh bài, cùng chơi mạt chược, thủ trưởng đánh bài rất giỏi, trước kia ở trong quân khu không có đối thủ”. Trương Tinh Vũ nói tiếp chủ đề của Bạch Nguyệt.
“Cố Lăng Kiệt cũng đánh bài sao? Anh ấy ít chơi cùng tôi”. Bạch Nguyệt vậy mà không biết điều này.
“Đây là trò chơi của đàn ông với đàn ông, hơn nữa, phải bốn đến năm người chơi mới vui”. Trương Tinh Vũ trong lúc nói chuyện đã đi tới cổng, đẩy cửa đi vào.
Bạch Nguyệt nhìn thấy có ba mươi lăm binh lính đang ăn cơm.
Theo thứ tự, một chút ồn ào cũng không có.
Trương Tinh Vũ lấy ra nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh đưa cho Lâm Thư Lam.
“Mợ chủ, cô ăn chút gì trước đi, tôi sẽ chuẩn bị một phần khác cho cô”. Lâm Thư Lam nói.
“Không cần, tôi vẫn chưa đói, tôi đợi mọi người rồi cùng nhau ăn”. Bạch Nguyệt từ chối, lại nhìn về phía Trương Tinh Vũ: “Cậu mang theo hai người đi cùng tôi lên thuyền một chút, đem chăn gối giường đệm đều lấy xuống”.
“Được”. Trương Tinh Vũ thoải mái đáp ứng
Chỉ chốc lát, Bạch Nguyệt đem chăn gối cùng đệm giường trên tàu thuỷ toàn bộ đem đến đây.
Cô trải toàn bộ lên tấm ván gỗ trên mặt đất.
Trên ván gỗ trải lên một lớp cam thảo, bên trên cam thảo là một lớp đệm giường, trên đệm giường là một bộ chăn gối.
Hết cách rồi, ở đây rất nhiều người, bọn họ lại không có mang đệm giường cùng chăn gối đến, chỉ có thể làm thêm một chút tác dụng.
Cô lại ở một căn phòng khác bên trong chuẩn bị giống như vậy.
"Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể chuẩn bị cho các anh hai gian phòng ở giữa, bởi vì không có nhiều chăn gối cùng đệm giường như vậy." Bạch Nguyệt nhìn Trương Tinh Vũ nói.
"Đủ rồi, như thế này này cực kì tốt, ăn uống no đủ còn có thể ngủ ngon như thế, trong một cái phòng chen chúc ba mươi, bốn mươi người không có vấn đề, còn lại, sẽ luân phiên canh gác." Trương Tinh Vũ nói.
"Ừm, đi thôi, chúng ta đi giúp Lâm Thư Lam nấu cơm, cô ấy một người bận không làm kịp." Bạch Nguyệt nói, đi xuống tầng dưới.
"Tôi đã cùng Đại đội trưởng bọn họ nói chuyện, Đại đội trưởng bọn họ sẽ sắp xếp." Trương Tinh Vũ nói.
"Làm phiền cậu."
Bạch Nguyệt đi tới phòng bếp, nhóm người thứ nhất đã ăn xong, nhóm người thứ hai đang ngồi ăn.
Lâm Thư Lam đang thái thịt.
"Tôi đi nhóm lửa." Bạch Nguyệt đi đến trước bếp lò cho củi vào.
"Mợ chủ, cơm tôi đã nấu rồi, cũng đã đủ rồi, canh sườn cũng đã nấu, tôi còn nấu cải trắng hầm thịt tươi, cà chua trứng tráng."
"Ừm."
"Cô có đói bụng không, muốn ăn trước một ít hay không, dù sao tiểu bảo bảo cũng muốn ăn." Lâm Thư Lam đưa ra ý kiến.
Bạch Nguyệt thật sự cảm thấy có chút đói bụng, không tiếp tục từ chối: "Được."
Lâm Thư Lam lấy trong nồi ra một bát thịt kho tàu, một bát cá kho, một bát cải trắng thịt hầm bưng ra, đều là tươi mới.
"Cô không cần cố gắng chuẩn bị riêng, không có vấn đề gì." Bạch Nguyệt nói.
"Các binh lính ăn cơm rất nhanh, với lại, để ở chỗ đó dễ bị lạnh, thân thể của cô không thể ăn đồ lạnh, tôi liền hâm nóng trong nồi." Lâm Thư Lam giải thích.
"Có lòng rồi."
Lâm Thư Lam lấy thêm cho Bạch Nguyệt một bát cơm nữa.
Không biết nguyên nhân là bởi vì đang mang thai, hay là vì đói, cũng có thể là tâm trạng tốt, cô ăn một bát rưỡi cơm, ăn no căng bụng.
Tất cả các binh lính ăn xong, đã là chín giờ tối.
Lâm Tiến đưa Đại đội trưởng cùng ba Trung đội trưởng giới thiệu cho Bạch Nguyệt biết mặt, nói sau này Bạch Nguyệt có thể tùy ý sai bảo bọn họ làm việc, cậu ta cùng Trương Tinh Vũ lên máy bay rời đi.
Bạch Nguyệt dự định đi phòng bếp giúp Lâm Thư Lam rửa bát, cô ấy đã rửa xong, đang sơ chế đồ ăn.
Bạch Nguyệt đi lên giúp cô ấy sơ chế đồ ăn.
"Tôi tự làm là được rồi, mợ chủ nghỉ ngơi sớm một chút đi". Lâm Thư Lam lập tức nói.
"Tôi đã ngủ cả buổi sáng, hiện tại cũng không buồn ngủ, để tôi giúp cô". Bạch Nguyệt nói, cầm kéo lên cắt gốc rau cải bó xôi, nhìn lướt qua đồ ăn trên đất: "Trưa mai cô chuẩn bị nấu đồ ăn gì?"
"Ngày mai có nhiều thời gian, tối nay tôi nấu xong cơm, bữa sáng tôi sẽ nấu hơn một trăm quả trứng gà, sau đó nấu hai nồi cháo, đã có sẵn dưa muối.
Bữa trưa tôi chuẩn bị thịt heo làm thịt kho tàu, cải trắng hầm thịt muối, cà chua trứng gà, rau cải bó xôi, nấu canh sườn củ cải, cà rốt xào thịt khô, chúng ta chắc là buổi chiều sẽ trở về à?" Lâm Thư Lam hỏi.
"Tôi bảo bọn họ đi bắt cua, chúng ta buổi trưa có thể nấu cua cho bọn họ ăn, luộc xì dầu dấm, hương vị ngon vô cùng."
"Dường như nhờ phúc của cô, bọn họ đi tới đây nghỉ phép, ha ha." Lâm Thư Lam cười nói.
"Cũng không phải, bọn họ vẫn phải chịu rét lạnh gác đêm, rất vất vả, còn trở về, buổi chiều khoảng ba bốn giờ đi." Bạch Nguyệt nói.
"Vậy chúng ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn không sai biệt lắm, không cần đưa tới thêm nữa."
"Ngày mai bảo mọi người cùng nhau ăn đi, không cần thay nhau ăn nữa, cô cũng vất vả, chỉ cần bốn người phục vụ là được rồi, bốn người kia có thể chưng đồ ăn ở trên nồi, tránh cho bị lạnh." Bạch Nguyệt nói.
"Được, ngày mai tôi sẽ nói chuyện cùng Đại đội trưởng bọn họ. Mợ chủ, cô đi về nghỉ ngơi đi, ở đây tôi cũng đã chẩn bị tốt rồi, những cái khác ngày mai ăn xong bữa sáng tôi có nhiều thời gian để chuẩn bị."
"Ừm, ngày mai tôi tới giúp cô." Bạch Nguyệt đứng lên.
"Cô là vợ lãnh đạo thân thiện nhất mà tôi từng gặp." Lâm Thư Lam cảm thán nói.
Thân thiện?
Cái này có lẽ liên quan đến hoàn cảnh sinh sống của cô, cô chưa từng ở địa vị cao, cũng không khinh miệt ai ở thấp hơn mình, ai cũng bình đẳng, làm những việc trong khả năng của mình.
Bạch Nguyệt về tới phòng, sau khi làm vệ sinh cá nhân, nằm ở trên giường, mở điện thoại.
Bên thím Vương vẫn không có tin tức.
Cô gọi điện thoại cho thím Vương.
"Cái đó, mợ chủ, thật xin lỗi." thím Vương mở miệng nói trước.
Bạch Nguyệt nhếch miệng.
Cô ấy quả nhiên đã xem tài liệu kia.
Người này, thật đúng là không thành thật.
Cô ấn nút ghi âm, bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cái kia, sau khi tôi mang tài liệu đến, lúc đi xe trên đường, không biết tại sao lại mở ra, tôi thề, tôi không nhìn thấy gì, nếu tôi có xem, tôi sẽ bị sét đánh." thím Vương thề thốt.
"Cô không xem thì là không xem, cô thề túi hồ sơ không phải cô mở ra, nếu như là cô mở ra, các con của cô sẽ chết không yên lành, cô cũng sẽ chết oan chết uổng, ôm hận mà chết." Bạch Nguyệt nói thẳng.
Giọng nói của thím Vương run rẩy:"Mợ chủ, cô đây là có ý gì? Cô không tin tôi à?"
"Tôi đã nói với cô rồi, đây là tài liệu tài liệu rất quan trọng, bảo cô tuyệt đối không được mở ra, túi hồ sơ được dán vài vòng niêm phong, tôi không tin, trên xe buýt sẽ bị xô đẩy mà mở ra." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.