Chương 806: Trong Tim Của Con Cô Ấy Quan Trọng Nhất
CHƯƠNG 806: TRONG TIM CỦA CON CÔ ẤY QUAN TRỌNG NHẤT
"Con còn có tính người sao? Vì sao con có thể tuyệt tình như vậy chứ, nó vẫn còn nhỏ, con cứ luôn miệng nói nó chỉ cần có Lăng Kiệt là đủ rồi, nhưng nếu con đi rồi, Lăng Kiệt sao có thể sẽ về đây, nó đã không có mẹ rồi, nên cần có bố, cũng đúng, lúc trước con có thể bỏ Thủ Thủ rời đi, đối với con ruột của mình còn như thế, huống chi là con của người khác." Tống Tâm Vân có chút không bình tĩnh nói.
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Tống Tâm Vân đang tức giận và căm hận mình.
Có lẽ, cái này mới chính là tính người nhỉ.
Đa số mọi người đều xuất phát từ lập trường của mình, cô không trách bọn họ, người không vì mình trời tru đất diệt.
Nhưng mà, cô cũng phải suy nghĩ vấn đề dựa trên lập trường của mình.
Cô mới vừa đến, Tống Tâm Vân đã có nhiều ý kiến với cô như vậy, rất rõ ràng, Tống Tâm Vân thương và quan tâm Tiểu Bảo.
Sau này, chỉ cần Tiểu Bảo gây xích mích một chút, định kiến của Tống Tâm Vân với cô sẽ càng lớn hơn, qua thời gian dài, sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ.
Tống Tâm Vân là mẹ của Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt đứng ở giữa sẽ rất khó xử, cũng sẽ bực bội.
Kẻ thù có lớn mạnh đi nữa cũng không thể làm hại đến tâm hồn của con người, có thể làm hại đến tâm hồn, luôn luôn chính là người mình quan tâm nhất.
Bạch Nguyệt xoay người, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt sâu xa nhìn cô: "Anh tôn trọng và ủng hộ quyết định của em."
Trái tim Bạch Nguyệt khẽ run, có một dòng nước ấm chảy qua, lan ra khắp toàn thân.
Anh vẫn luôn quan tâm cô nhất, cho nên, mặc dù cô đã bày ra sự độc ác của tính người, anh vẫn sẽ bảo vệ cô.
Trong lòng cô, hành động của anh, rất ấm áp.
Tương tự, trong lòng Tống Tâm Vân, chắc chắn đã bị tổn thương.
Đời người, chính là không vui như vậy đấy, vạn vật tương sinh tương khắc, đối xử tốt với một bên, đương nhiên sẽ đối xử xấu với bên còn lại.
"Lăng Kiệt, em không thích Tiểu Bảo, vì nó là do anh với người phụ nữ khác sinh ra, em ghen tị, chán ghét, ác cảm, nhìn thấy nó sẽ không thoải mái, cho dù bên ngoài có giả vờ yêu thương bao nhiêu, cũng không thể thay đổi được sự giày vò trong lòng em.
Nhưng em cũng không muốn anh khó chịu, đứng ở giữa khó xử, cho nên, em lựa chọn sẽ không tính toán, dù sao anh cũng là bố của nó, nó cần anh uốn nắn nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan* của nó. Sau này, anh phải trông nom nó nhiều hơn. Bảo bọc nó bằng tình yêu của anh, đây là điều duy nhất em có thể bao dung, ủng hộ anh làm hết trách nhiệm của một người bố." Bạch Nguyệt còn nghiêm túc nói.
*Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Lúc anh gật đầu, trong chớp mắt, trong lòng của cô vẫn có chút không thoải mái.
Cố Lăng Kiệt dành nhiều thời gian cho Tiểu Bảo, cũng có nghĩa sẽ có ít thời gian cho Thủ Thủ hơn.
Nhưng mà, một người không thể có được mọi thứ mà mình muốn, cũng không muốn sự vui vẻ của mình được tạo nên trên sự đau khổ của người khác, không muốn hi vọng dù chỉ là một phần trăm, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, chỉ cần có được 50% là đủ rồi, thấp hơn 50%, cũng không cần thiết phải chờ đợi và ở lại nữa.
Mặc dù cô không thoải mái, nhưng cũng phải kiềm chế, chịu được, dù sao, Tiểu Bảo cũng là con của anh.
Cô lựa chọn sống chung với Cố Lăng Kiệt, nhất định phải chấp nhận hoàn cảnh này.
Lúc chấp nhận hoàn cảnh này, phải lo lắng đến tương lai trước, có tình huống thế này, rất nhiều chuyện đều khó mà tránh khỏi, so với mỗi ngày chịu giày vò, chi bằng ngay từ đầu đã nghĩ cho kỹ nên lùi bước ở đâu, điểm mấu chốt là chỗ nào.
Sau khi quyết định xong, sẽ không cần phải băn khoăn nữa, dù sao đường là do mình chọn.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Tống Tâm Vân: "Cái này mẹ không cần phải lo lắng."
Tống Tâm Vân bình tĩnh lại, nhận ra lời nói khi nãy của mình có chút nặng nề.
"Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, khi nãy là mẹ nói sai rồi." Tống Tâm Vân giải thích.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Đây là oán hận trong lòng mẹ với con, nếu đổi lại con là mẹ, con dâu chạy đi, để lại đứa nhỏ, chắc chắn cũng sẽ có oán hận, mẹ nói không sai, cũng không cần phải giải thích."
Tống Tâm Vân rất lo lắng hành động của mình sẽ đuổi Bạch Nguyệt đi: "Là lỗi của mẹ, mẹ không nên nói con như vậy, con đã trả giá vì Lăng Kiệt quá nhiều, con cũng vì thương nó, không thể chịu được xa cách, mới có thể quyết định như vậy, mẹ không suy nghĩ đến đau đớn mà con phải chịu, xin lỗi, con là một đứa trẻ tốt, mẹ biết quyết định của con chắc chắn là đúng, xin lỗi, thứ lỗi cho mẹ."
"Không có oán hận, cũng không cần tha lỗi, cảm ơn mẹ đã chăm sóc Thủ Thủ giúp con." Bạch Nguyệt rất bình tĩnh.
Bình tĩnh như vậy, khiến Tống Tâm Vân sợ hãi trong lòng, không chắc chắn hỏi: "Con sẽ dẫn Thủ Thủ đến thăm mẹ chứ?"
"Con không ở cùng với mẹ, không có nghĩa là mẹ không thể tới thăm Thủ Thủ, lúc nào con cũng hoan nghênh mẹ đến thăm Thủ Thủ, nhưng nếu con mang Thủ Thủ đến đây, Tiểu Bảo nhìn thấy trong lòng sẽ không thoải mái, nó cảm thấy một chút tình cảm ít đến đáng thương của mình lại bị cướp đi một phần, nó sẽ oán hận con của con, con không muốn tạo thành tai họa ngầm cho con mình." Bạch Nguyệt rất lý trí nói.
Tống Tâm Vân không biết nói gì nữa, chỉ cuối đầu lau nước mắt.
Bà biết Bạch Nguyệt học tâm lý, hiểu rõ cuộc sống hơn người bình thường mấy phần.
Cô nhìn thấu tương lai, có quyết định trước cho tương lai, cho nên, mặc dù có vẻ vô tình, nhưng lại rất có lý.
Nói thẳng ra, sẽ khó chịu một lúc.
Không nói ra, khiến người ta nghi kỵ, sẽ khó chịu cả đời.
"Vậy hôm nay, hôm nay, con có thể ở đây không?" Tống Tâm Vân mang theo mong đợi hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cô nhìn ra được, Thủ Thủ được Tống Tâm Vân chăm sóc rất tốt.
Cô vừa trở về đã đem Thủ Thủ đi, như vậy rất không tử tế với Tống Tâm Vân.
"Con sẽ ở lại mấy ngày, những chuyện khác đợi Cố Lăng Kiệt sắp xếp." Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Bạch Nguyệt trở về phòng, Thủ Thủ đang ở bên cạnh Tiểu Hạ, đang chơi đồ chơi trong phòng.
Bạch Nguyệt ngồi trên sô pha nhìn Thủ Thủ.
Thủ Thủ đưa chiếc xe mình thích cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười nhận lấy.
Thủ Thủ lại đi lấy một món quà khác đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lại nhận lấy, chơi cùng với Thủ Thủ. . . . . .
Phòng của Tống Tâm Vân...
"Con chuẩn bị khi nào thì dọn đi?" Tống Tâm Vân lo lắng hỏi.
"Tuy Nguyệt nói chuyện khó nghe, nhưng cô ấy chỉ tránh để sau này không thoải mái, con cảm thấy cô ấy nói rất có lý, con sẽ thường xuyên về thăm mọi người." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Tính cách của Nguyệt rất lạnh lùng, cũng dứt khoát, chuyện con bé đã quyết định, không ai có thể thay đổi được, đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu con bé không trở về, con cũng sẽ không trở về, con bé đã trở về, con mới có thể trở về, tuy con bé lạnh lùng, nhưng cũng hiểu lý lẽ, hiểu nguyên tắc, sẽ không khiến con khó xử." Tống Tâm Vân dịu dàng nói.
"Tiểu Nguyệt cô ấy gần như đã quên đi tất cả mọi chuyện, chuyện của Chu Hân Ly cô ấy cũng đã quên rồi."
"Hả? Con bé gần như quên đi tất cả mọi chuyện." Tống Tâm Vân hoảng sợ, chuyện này bà không biết: "Chẳng trách, con bé còn lý trí hơn so với trước đây, lý trí đến mức đã không còn bị tình cảm chi phối nữa, thì ra con bé quên đi gần như là mọi chuyện, là xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Cô ấy thôi miên mình."
Tống Tâm Vân kinh ngạc rồi, bà cúi đầu, che đi cảm xúc của mình: "Mẹ lại quên mất con bé có bản lĩnh này."