Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1034: Cả Vú Lấp Miệng Em Phải Bị Bắn Chết​




CHƯƠNG 1034: CẢ VÚ LẤP MIỆNG EM PHẢI BỊ BẮN CHẾT
"Đến đây vừa uống trà vừa trò chuyện. Tôi gần đây tìm được mấy lạng trà ngon, cô đến đây uống thử xem." Bobby nói vậy.
Anh ta có cả một bộ dụng cụ pha trà chuyên nghiệp. Đun nước rồi thả trà ngâm, sau đó đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển uống thử một ngụm: "Thực sự khá ngon. Ban đầu uống vào thấy thơm dịu, một lúc sau thì thấy vị ngọt lưu lại mãi không tan."
"Văn nhân đúng là văn nhân. Lời nói ra cũng giống như làm thơ, rất êm tai." Bobby vui vẻ hơn.
"Tư duy của văn nhân có hạn, nào có sinh động như lời anh nói. Anh mới thực sự là người trong mưa bom bão đạn. Trực giác và nhạy bén với nguy hiểm mới là có ích nhất."
"Cô quá lời rồi, tôi nào có như vậy."
"Vì vậy, nhờ anh đưa ra suy nghĩ và ý kiến chuyên nghiệp cho tôi." Mục Uyển nói một cách nghiêm trọng.
Bobby lại rót cho Mục Uyển một ly trà.
"Nếu như chuyện này không phải do cô làm thì tôi khuyên cô nên đứng ngoài xem. Dù sao thì người nhà họ Hạng cũng đối xử không tốt với cô, những người kia của nhà họ Hoa cũng đối xử không tốt với cô. Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi là được.
Cô mặc dù bị kéo vào vũng nước đục đó nhưng với mối quan hệ của cô và Hình Thiên thì cô có thể thoải mái vô tư. Hơn nữa, mâu thuẫn nội bộ của bọn họ càng gay gắt thì cô mới càng có lợi, càng quan trọng hơn." Bobby nói.
"Nếu như liên lụy đến một người mà tôi không muốn người ấy bị liên lụy đến, mà người ấy không có quan hệ gì với nhà họ Hạng và nhà họ Hoa, thì phải làm sao mới được?" Mục Uyển hỏi.
"Kẻ chịu tội thay xuất hiện rồi." Bobby cười: "Vậy thì dễ, vứt nồi đi thôi. Ngoài người nhà họ Hạng và nhà họ Hoa thì đều là kẻ lâu la, mũi nhọn cũng không ngắm vào kẻ lâu la. Kẻ chịu tội thay này một khi mà vứt nồi đi thì chắc chắn sẽ có bẫy. Hơn nữa, lời làm chứng của anh ta chắc chắn có tác dụng quyết định."
"Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Tôi để anh ấy nói ra người đứng phía sau là ai, sau đó tôi sẽ tìm chứng cứ buộc tội người đó để bảo vệ sự trong sạch của anh ấy."
"Nếu như có người đứng đằng sau thì anh ta quả thực đã tham dự vào. Coi như tìm được người đứng sau thì anh ta cũng không thể thoát thân. Làm một người có vết nhơ chắc có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển. Cho anh ta một cơ hội sống, còn có thể để người nhà anh ta không chịu ảnh hưởng thì những chuyện này đều không phải vấn đề. Vấn đề ở đây là cô muốn giúp bên nào mới là then chốt."
"Có ý gì? Người tôi muốn giúp là bạn của tôi, là người vô tội không may bị liên lụy." Mục Uyển giãy bày.
"Cô tính sai điểm mấu chốt rồi. Bạn của cô nếu như đã bị liên lụy thì đã không thể xoay người rời đi. Muốn làm chuyện gì thì phải có mục tiêu đặt ra. Ví dụ, giả dụ người cô muốn giúp là người nhà họ Hạng thì đương nhiên cô nên giúp nhà họ Hạng. Vì nhà họ Hoa sụp đổ rồi, cô mới có thể tác oai tác quái ở nhà họ Hạng. Nếu như nhà họ Hạng sụp đổ thì đối với nhà họ Hoa, cô vốn là người nhỏ bé không đáng kể."
"Anh nói tiếp đi." Mục Uyển chăm chú nghe.
"Cô giúp nhà họ Hạng thì để bạn của cô trực tiếp làm chứng rằng nhà họ Hoa sai khiến anh ta. Tốt nhất còn nên thiết kế ra chứng cứ. Như vậy thì người nhà họ Hoa sẽ trở thành người đứng mũi chịu sào, rồi lại phải xem mọi chuyện sau này phát triển như thế nào. Nếu như nhà họ Hạng thắng rồi thì sống chết của bạn cô không phải do nhà họ Hạng quyết định sao. Đây chính là kẻ thắng làm vui, kẻ thua làm giặc." Bobby giải thích vậy.
Mục Uyển đã hiểu rõ ý của Bobby. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng khi bắt đầu thì độ khó sẽ rất cao. "Ngoài cách này thì còn cách nào khác không?"
"Tìm bạn thân của cô. Một câu nói của anh ta có thể giải quyết tất cả mọi chuyện. Câu nói đó chính là không truy cứu nữa. Nhưng ám sát tổng thống là chuyện lớn, hơn nữa dựa theo lợi ích của quốc gia thì truy cứu mới là cách tốt nhất. Dù sao thì sau khi truy cứu trách nhiệm sẽ có càng nhiều lợi ích hơn. Đương nhiên nếu như có thể bàn điều kiện một cách ổn thỏa thì cũng không phải tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng điều kiện là gì thì lại có thể dẫn đến rất nhiều vấn đề." Bobby uống cạn trà trong chén: "Tôi đổi một loại trà khác đã."
Mục Uyển cảm thấy không sao cả mà uống trà, cô đang tiêu hóa lời nói của Bobby.
"Anh cảm thấy điều kiện tốt nhất là gì?" Mục Uyển truy hỏi.
"Một quốc gia lợi hại nhất là gì?" Bobby hỏi ngược lại.
"Vũ khí. Một số vũ khí tân tiến, không công bố ra ngoài."
Bobby cười: "Đến lúc đó cô tặng tôi dương vật kia thì tôi nhất định sẽ giúp cô làm càng nhiều chuyện hơn."
"Nhưng nhà họ Hạng và nhà họ Hoa sẽ không dễ dàng đồng ý."
"Vì vậy nên thời cơ rất quan trọng. Việc cô cần làm bây giờ chính là mọi chuyện phát triển. Càng là tình huống xấu thì điều kiện bên Hình Thiên mới càng dễ đàm phán. Người nhà họ Hoa và họ Hạng đều không phải đèn sắp cạn dầu, bên nào cũng sẽ không dễ dàng sụp đổ. Tôi thấy cô quá vội vàng rồi, có thể do liên quan đến bạn cô nên cô mới không còn lý trí nữa." Bobby nhắc nhở.
Mục Uyển hiểu rồi: "Chỉ có đợi, đợi sự việc xấu đến lúc thời cơ xuất hiện. Mà thời cơ mà tôi có có thể thay đổi cả cục diện."
"Đúng rồi. Dù sao thì bây giờ cũng không cháy đến cô, lặng yên quan sát là tốt nhất. Cô thử loại trà này xem." Bobby lại rót trà cho Mục Uyển.
Sau khi được Bobby phân tích thì Mục Uyển bình tĩnh hơn, cũng vững vàng hơn.
Bây giờ không phải bó tay chịu chết mà là nhẫn nại đợi cơ hội tốt nhất.
Cô có rất nhiều lợi thế, Mặc Uyên và cả Hình Thiên.
Mà đến cuối cùng thì kết quả cô muốn cũng chính là để Mặc Uyên và Hình Thiên được an toàn.
Mục Uyển uống trà xong thì tạm biệt Bobby quay về căn phòng nhỏ ven hồ.
Xe đến rồi, nhưng Hắc Muội lại không ra đón.
Bình thường thì cô vừa về đến thì Hắc Muội đã từ trong nhà đi ra.
Mục Uyển có dự cảm không tốt. Cô lấy súng Lôi Âm từ trong tủ cất ra, đặt trong túi áo rồi đẩy cửa nhà.
"Ô ô ô, ô ô ô ô." Hắc Muội bị trói lại đang cố gắng nhắc nhở Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn thấy có bốn người xông ra thì đã lấy súng Lôi Âm nhanh hơn họ.
Những người kia bị bắn đau tai nên lấy tay che tai.
Hắc Muội cũng thấy đau.
Mục Uyển bước vào, nhìn thấy Âm Mạt Phân cũng chính là mẹ của Hạng Thượng Duật đang ngồi trên sofa.
Cô cầm súng Lôi Âm chỉ vào Âm Mạt Phân: "Uy lực của chiếc súng này tôi tin rằng bà biết. Tôi không rõ bà đây là có ý gì?"
Sắc mặt Âm Mạt Phân rất kém, căm hận mà nhìn súng Lôi Âm: "Con trai tôi sắp bị cô hại chết rồi thì tôi không nên đến tìm cô sao?"
"Hạng Thượng Duật? Bị tôi hại chết? Bà không phải hoang tưởng chứ?"
"Chính vì kẻ tiện nhân như cô. Nếu như cô không về nước thì Hình Thiên sao có thể đến đây. Hình Thiên không đến thì sao có thể xảy ra chuyện ở hoàng cung kia. Không xảy ra thì Luật nhi nhà tôi cũng không bị bắt mang đi." Đôi con ngươi của Âm Mạt Phân đã đỏ gằn lên, giọng nói cũng có tiếng khóc.
"Bà nói Hạng Thượng Luật bị bắt đi rồi? Bị ai?" Mục Uyển nhíu mày.
Việc này cô không biết. Lẽ nào đã xảy ra vào lúc cô đi tìm Bobby?
"Bị thị vệ hoàng cung mang đi. Cô nói ai, những thị vệ kia đều là người nhà họ Hoa. Người nhà họ Hoa chắc chắn sẽ định tội nói, nói không chắc còn bị tra tấn. Thượng Luật nhà tôi đều do cô mà ra!" Âm Mạt Phân rít gào chỉ Mục Uyển.
Mục Uyển nhếch khóe miệng: "Theo lô-gich này của bà thì người bà nên trách không phải tôi mà là Hạng Tuyết Vi, là bà ta quyết định xuất thân của tôi. Nếu như tôi không ra đời thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện này."
"Cô còn cả vú lấp miệng em. Hạng Thượng Duật nhà tôi nếu như phải chết thì tôi có là ma cũng không tha cho cô. Cô chính là sao chổi. Hình Thiên ở cùng cô thì anh ta xui xẻo, con trai tôi ở cùng cô thì con trai tôi cũng xui xẻo." Âm Mạt Phân vừa nói vừa hung ác mà xông về phía Mục Uyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK