Chương 596: Em Lúc Nào Cũng Đẹp
CHƯƠNG 596: EM LÚC NÀO CŨNG ĐẸP
“Em mà cũng xấu hổ?” Sao anh lại không tin chứ?
Cô vung vung tay qua.
“Ôm em đi phòng tắm đi, anh không đến mức không ôm được em nhỉ?” Cô quyết định dùng cách kích tướng.
Anh đành chịu, bế cô lên đi về phía phòng tắm.
Lưu San đạt được mục đích, vô cùng vui vẻ, hôn lên môi anh một cách: “Tiểu Dũng Dũng, ngoan.”
“Em gọi anh là gì, có tin là bây giờ anh thả tay ra không.” Thẩm Diên Dũng không thích cách gọi này.
“Đại Dũng Dũng?”
Ánh mắt anh mê hoặc thêm vài phần: “Gọi là chồng.”
Lưu San mím môi, cô không gọi nổi: “ Không, còn chưa phải mà?”
“Em để người khác gọi anh là chồng sao?” Giọng anh khàn khàn, hỏi, bế cô vào bồn tắm.
“Em còn chưa cởi quần sao.” Lưu San gấp gáp.
Tay anh chống ở hai bên thành bồn tắm, đem cô kẹp chặt bên trong, mình thì nhìn cô từ trên cao: “Em vẫn chưa trả lời anh?”
“Cái này……. Không phải anh vẫn chưa là chồng của em sao?” Lưu San sợ anh đột nhiên mở nước, quần áo cô ướt rồi, đem áo ngoài cởi ra.
“Không phải vấn đề này, hiện tại, em có thích anh không?” Thẩm Diên Dũng hỏi, đáp án khiến anh có chút căng thẳng, hô hấp không cách nào bình tĩnh.
Lưu San do dự.
Thời gian cô do dự càng lâu, sắc mặt Thẩm Diên Dũng càng khó nhìn.
“Thích.” Lưu San nói.
Cô vốn trả lời qua loa, nhưng lúc nói từ ấy ra, trong lòng cô cũng run rẩy.
Nói dối nhiều rồi, chính mình cũng bị doạ sợ.
Thẩm Diên Dũng nhếch miệng, tâm trạng đương nhiên cũng trở nên tốt hơn: “Dám lừa anh, anh chơi chết em.”
“Có thể hối hận không?” Cô chột dạ……
“Không thể, có hối hận anh cũng chơi chết em. Thẩm Diên Dũng bá đạo nói, cởi nốt quần áo, điều chỉnh nước vừa đủ ấm, thấy cô cũng ổn ổn, liền mở nước.
Nhiệt độ nước nóng,
hơi nước bốc lên, rất nhanh đã khiến phòng tắm trở nên mơ hồ, dường như phủ lên người đôi nam nữ một tầng mờ mờ, tạo nên khung cảnh đẹp như mơ.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô.
Lưu San bị anh nhìn có chút không tự nhiên, muốn nhắc anh rằng từ hồi cấp hai anh đã bắt đầu thích cô rồi, bỗng có chút sợ hãi, như mặt hồ yên tĩnh bị phá vỡ bởi viên đá, tạo thành từng vòng sóng tròn.
Cô thanh họng, nói: “Em vẫn muốn đánh răng, được chứ?”
Thẩm Diên Dũng bóp kem đánh răng, rót đầy cốc nước, đưa cô.
Cô nhanh chóng nhận lấy, nhìn trộm anh.
Anh cũng đang đánh răng, một góc cạnh, đẹp không nói nên lời.
Lưu San lại nhắc: “Sau khi anh rời thành phố A, em đã nghe rất nhiều tin tức về anh, bọn họ nói anh có rất nhiều bạn gái?”
Thẩm Diên Dũng nhìn cô: “Nói bừa mà em cũng tin?”
“Thực ra em từng gặp anh, lúc đi du lịch, nhìn thấy anh ôm một mỹ nữ ra khỏi khách sạn, em vừa hay cũng ở đó.” Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng trầm mặc.
Sau khi anh rời khỏi thành phố A, không nhận được lời trả lời của cô, vừa nản lòng, vừa tức giận, đúng là có rất nhiều bạn gái.
Thực ra, anh đều quên hết họ tên gì và trông thế nào rồi, thời gian qua lại cũng không hề dài, lâu nhất là ba tháng, ngắn nhất là một ngày.
Trong số đó có một người trông giống Lưu San vô cùng, anh cũng đưa cô ta đi du lịch, lúc đầu là muốn ngủ cùng nữ sinh đó, vì thế nên đặt một phòng.
Nhưng, cuối cùng cũng không thành.
Anh thấy cô gái đó giống như tân nương e thẹn, ánh mắt đưa tình nhìn anh, chờ đợi anh cùng cô ta làm.
Anh liền nghĩ, nếu là Lưu San, anh mà đưa cô đi khách san, nhất định sẽ bị cô tát cho một cái, hoặc là đấm, nhất định sẽ không có bộ dạng nhẹ nhàng thế này.
Bọn họ rốt cuộc cũng không phải cô.
Anh thấy thật nhạt nhẽo, lại đi đặt một phòng khác, không hề động vào cô ta, sau khi đi về, liền cùng cô ta chia tay, từ đó về sau, anh cũng không có bạn gái nữa, biết được cô muốn xem mắt, anh liền đi đến.
Anh biết, anh từ trước tới nay đều không quên được cô, cũng biết, bản thân chỉ muốn cô.
“Anh với cô ta không làm gì cả.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San cười nhẹ một tiếng, vốn không hề tin, cô đã nhìn thấy hết rồi: “Đáng ra phải cho đàn ông bọn anh phủ lên một lớp màng, nếu không, thực nhìn không ra.”
“Còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Nhớ cái mông ấy, Tô Kiệt Nhiên hạ bao nhiêu thuốc, nghĩ đến mà bực mình.”
Thẩm Diên Dũng gõ đầu cô: “Em còn chê anh nhanh, quên rồi à?”
Lưu San cố gắng nhớ lại, cô quên rồi, nhưng hình như trong video là như thế.
Cô cười nói, Thẩm Diên Dũng, anh đây là lắp máy tăng tốc à, chớp mắt đã xong rồi?
“Lần đầu tiên của đàn ông rất nhanh.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Vậy sao? Thế lần sau em……” Cô còn chưa nói ra, liền bị anh hôn lên.
Môi cô bị anh cắn.
“Đau.” Lưu San đẩy anh ra, sờ môi mình, rồi lại nhìn đầu ngón tay, chảy máu rồi.
Cô tức giận: “Thẩm Diên Dũng, anh bị điên à.”
“Xem em lần sau còn làm loạn không, anh chính là muốn nhìn xem người đàn ông nào dám lại gần em, không muốn sống nữa rồi à?”Vòm mắt Thẩm Diên Dũng đỏ lên, nói.
Cô phát hiện ra, hình như anh đang nói thật: “Em chỉ đùa thôi mà.”
“Đùa cũng không được.” Anh bá đạo nói, nhẹ giọng: “Anh nghe không vui.”
“Hửm?”
Anh hôn cô, lần này rất nhẹ nhàng, thêm mùi máu, lại nhẹ nhàng phủ lên miệng vết thương, chầm chậm thuận theo cằm cô đi xuống đến cổ, khoá chặt.
Lưu San cảm thấy có chút ngứa, có chút yếu mềm.
Làm sao bây giờ? Cô hình như sắp chìm đắm rồi.
Thích Thẩm Diên Dũng rồi?
Chấn động, nghĩ đến thôi cũng đã thấy khủng bố rồi.
Cô đẩy anh.
Anh lại giữ lấy tay cô ở trên đỉnh đầu, hôn lên cánh tay cô.
Nước trong bồn tắm ngày càng đầy, ấm áp bao quanh cô.
Anh cũng chèo vào, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, mềm giọng: “Tiểu San, đừng đẩy anh ra nữa, em nói em thích anh mà.”
Cô cũng không biết, mê hoặc, đắm chìm, lo lắng……
Anh tiếp tục hôn cô, trào dâng, cháy bỏng, kiều diễm như trong mơ.
Cô dần dần không thể suy nghĩ được, đón nhận toàn bộ anh, hô hấp trở nên không bình tĩnh, âm thanh cũng dần yêu kiều, hoà vào tiếng thở dốc của anh, tựa như bản nhạc hoàn mỹ, êm tai, nhẹ nhàng…….
Nửa tiếng sau
Lưu San nằm nghỉ ngơi trên giường, nghĩ về đời người.
Lớn rồi, thực không còn giống hồi còn nhỏ, cố chấp, ngoan cố, cũng không còn những suy nghĩ ngây thơ, đơn thuần về tình yêu.
Không biết có phải đã quen rồi hay là do kỹ thuật Thẩm Diên Dũng quá giỏi.
Cô bỗng thấy thật thích….
Phiền não, khó chịu, tâm trạng này quả thực không tốt.
“Sao thế?” Thẩm Diên Dũng thấy bộ dạng cô chống trán không nói, hỏi.
Lưu San trở lại bình thường.
Cô nghĩ không nên nói với anh những thứ này, quay người, đổi chủ đề nói: “Cái đó, không phải anh nói buổi chiều phải đi tập địa huấn luyện Vô Hình sao?”
“Còn sớm, hôm nay dù thế nào cũng phải lên đường, đi muộn chút cũng chả sao, bọn họ cũng phải chuẩn bị nội dung diễn tập ngày mai.” Anh đỡ trán, nhìn cô: “Anh thấy lúc em đơn giản nhất, là đẹp nhất.”