Chương 658: Em Chết Rồi, Anh Cũng Sẽ Chết
CHƯƠNG 658: EM CHẾT RỒI, ANH CŨNG SẼ CHẾT
Hơi thở nam tính của anh dường như muốn nuốt chửng cô.
Bạch Nguyệt giật mình, không đáp trả lại anh, hơn nữa cô vẫn còn tâm sự, chính là cô đã nghi ngờ anh rất nhiều lần, thế nhưng nếu cô nói ra thì sẽ tổn thương đến tình cảm.
Anh cắn môi cô, tiến vào trong miệng cô, liếm đầu lưỡi của cô, sau đó lại mút nuốt vào trong, rồi lại trêu chọc đẩy đầu lưỡi cô lên xuống.
Trong đầu Bạch Nguyệt hỗn loạn, có phải cách hôn của anh hoàn toàn khác so với ký ức của cô không?
Lúc trước cô hôn môi đều là trực tiếp, hung hăng, bá đạo, cởi mở, bùng nổ tràn đầy sức lực để cho cô không thể nào từ chối được.
Nhưng bây giờ, chủ yếu là khiêu khích.
Cô vừa nghĩ tới anh không phải là Cố Lăng Kiệt, có chút sợ hãi, cả người run rẩy, đẩy anh ra.
Anh nhướng mày, đôi mắt thấp thỏm lo âu, ôm cô càng chặt, càng hôn bá đạo hơn, không phải là nhịp điệu như lúc trước, mà chính là không cho cô một khát vọng để chống cự lại.
Đây mới giống Cố Lăng Kiệt.
Cô dùng sức hít thở, hơi thở của anh rất mát lạnh sạch sẽ, giống như hơi thở của hoa cỏ dưới ánh mặt trời.
Cô hơi ngẩn ngơ, nhắm mắt lại hôn đáp lại anh.
Dường như sự kích động của anh cũng ổn định lại, hôn cô không buông, hôn đến mười phút mới thở hổn hển thả cô ra.
Bạch Nguyệt nhìn ra tâm trạng của anh không được tốt: “Anh làm sao vậy?”
“Tại sao em không nghe điện thoại?” Hình Thiên hỏi, bế cô đi về phía giường ngủ.
Bạch Nguyệt rũ mắt xuống khẽ nói: “Bởi vì tức giận.”
“Tức giận với anh nên không làm theo giao ước sao?”
“Tức giận anh không để ý đến an nguy của mình, nếu như anh muốn thu hút tất cả sự mâu thuẫn của mình qua đó, giả chết còn có ý nghĩa gì?” Bạch Nguyệt cau mày hỏi ngược lại.
“Nhưng anh không thể nhìn em gặp nguy hiểm, Tả Đoàn Niên có một động tác trước khi giết người, đó chính là vuốt đuôi người đó, ngày mai bạn của anh mới tới đây, nhanh nhất cũng phải đến nửa tháng người khác mới biết hai em đang quan hệ qua lại với nhau, em quá nguy hiểm rồi.” Hình Thiên trầm giọng nói, sau đó đặt cô lên giường.
“Anh sẽ không gặp nguy hiểm đúng không?” Mắt của Bạch Nguyệt đỏ hoe: “Anh chết rồi, em sẽ không sống nổi, thế nhưng em chết rồi, em biết anh sẽ kiên cường hơn em.”
“Em chết rồi anh cũng sẽ chết.” Hình Thiên ngồi bên cạnh giường trầm giọng nói.
Đôi mắt Bạch Nguyệt nhìn anh hơi run lên, không nói lời gì.
Anh nhìn thấy mắt cô long lanh hơi nước, nhưng cô lại không khóc, rất quyến rũ mê người, giống như sương mù chốn tiên cảnh, lại giống như mưa bụi ở Giang Nam.
Cảm giác này bao trùm trái tim anh cũng ẩm ướt, rất xúc động.
Lúc trước anh không chạm vào cô, bởi vì anh vẫn còn chút ranh giới đạo đức, dù sao thì cô cũng là vợ của em trai anh.
Nhưng nếu Cố Lăng Kiệt đã chết rồi thì sao?
Anh sợ cô cũng sẽ chết theo.
Anh muốn cô yêu anh, đồng thời che giấu cô cả đời, như vậy thì cô sẽ sống vui vẻ dưới sự cưng chiều của anh.
Hơn nữa, khi tiếp xúc với cô, anh ngày càng phát hiện anh đã yêu cô đến mức không thể khống chế được chính mình nữa.
Tính cách của cô không hoạt bát nhưng lại khéo léo, hướng nội, mỗi một câu nói của cô đều có sức hấp dẫn trí mạng, rất dịu dàng nhưng cứng rắn, rất kiên cường nhưng cũng rất yêu đuối, rõ ràng cô tốt bụng đến mức, thủ hạ bị thương cô cũng cảm thấy đau lòng, nhưng lại vì tình yêu mà đi ra ngoài tiền tuyến giết địch.
Anh thích mọi điểm của cô, nhớ từng cái nhíu mày, nụ cười của cô.
Thậm chí anh còn cảm thấy rất vui mừng, Cố Lăng Kiệt có thể gặp được cô, vì vậy anh cũng gặp được cô.
“Tiểu Nguyệt, em đã ba tháng rồi đúng không?” Hình Thiên khàn giọng nói.
Bạch Nguyệt hơi run lên, cô biết anh đang hỏi về thời gian mang thai của cô.
Cô đã ba tháng rồi, có thể phát sinh cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, thế nhưng… trong lòng cô vẫn mơ hồ chống cự.
Hình Thiên nhìn ra phản ứng của cô, hôn lên môi dưới của cô, giọng điệu gần như mang theo vẻ cầu xin: “Đừng từ chối anh.”
Bạch Nguyệt cảm thấy đau đớn ở trong lòng.
Anh đã nói câu này với cô từ rất rất lâu rồi.
Lúc đó, cô vẫn còn là vợ của Tô Khánh Nam, trong nháy mắt, toàn bộ ký ức tràn vào trong đầu cô.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên của bọn họ, nhớ khoảnh khắc Cố Lăng Kiệt xuất hiện khi cô bị bắt cóc, cũng nhớ tới lúc cô bị chặt đứt ngón tay út khi cô bị bắt cóc, Cố Lăng Kiệt cũng chặt đứt ngón út của mình cùng cô, cũng nhớ tới vụ nổ đó, anh chết nhưng cũng không quên cứu cô.
Nước mắt cô chảy xuống, gật đầu.
Hình Thiên nở nụ cười, anh rất kích động, hưng phấn không thể diễn tả bằng lời, hôn lên nước mắt cô, nuốt vào tất cả mặn chát vào trong miệng, sau đó từ từ di chuyển đến môi cô.
Anh cởi đồ của mình trước, lộ ra cơ thể cường tráng.
Tay cô vuốt ve theo cơ bắp của anh.
Cô rất quen thuộc cơ thể của Cố Lăng Kiệt, ở đâu có vết sẹo, nốt ruồi, quả thật giống nhau như đúc, cho dù là sinh đôi cũng không thể giống nhau như vậy, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ lung tung, vì vậy cô chủ động hôn lên da thịt anh.
Cô chỉ nhẹ nhàng hôn lên bả vai anh, anh đã cảm thấy có một dòng điện đang xẹt qua cơ thể, cảm giác đó rất kỳ lạ, càng muốn nhiều hơn vì vậy anh không nhúc nhích.
Bạch Nguyệt chỉ dịu dàng nhìn anh khó hiểu, không tiếp tục nữa.
Hình Thiên giữ gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Anh thích em hôn anh.”
Bạch Nguyệt đỏ mặt, dưới ánh đèn lờ mờ, lại càng long lanh động lòng người.
Cô khẽ hôn dọc theo các múi thịt của anh, có lúc sẽ dừng lại mút chút dấu vết hồng hồng, Hình Thiên nhịn đến khó chịu khàn giọng nói, mặt cô càng đỏ hơn, run rẩy cởi thắt lưng của anh, thế nhưng cô không thể nào cởi ra được.
Anh đè tay cô lại, mở khóa ra.
Cô rất ít khi chủ động, lúc trước cũng như vậy, bởi vì tính cách cô khá khép kín, lại rất dễ xấu hổ, cô chính là một người phụ nữ rất truyền thống.
Anh vẫn không nhúc nhích, nhìn cô say đắm.
Cô hôn lên bắp thịt trên eo anh.
“Tiểu Nguyệt giúp anh cởi nó ra.” Hình Thiên khàn giọng nói, vào buổi tối giọng nói này càng mê hoặc hơn.
Cô thở ra một hơi, trên mặt đã nóng đến mức hơi khó thở, cô nắm chặt thắt lưng của anh, mặc dù cô vẫn chưa cởi ra thế nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh.
Đột nhiên điện thoại trong túi quần anh reo lên.
Cô giật mình vội vàng buông tay ra.
Hình Thiên buồn bực nhíu mày, lấy điện thoại ra định ngắt máy, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh hơi do dự sau đó bước xuống giường nghe máy, giọng điệu rất xấu: “Có chuyện gì?”
Bạch Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt anh đột nhiên trở nên rất xấu, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Anh cúp máy, lưu luyến nhìn Bạch Nguyệt, cúi đầu hôn lên trán cô: “Tiểu Nguyệt, anh có việc gấp phải đi trước.”
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Em yên tâm, anh có thể giải quyết được.” Hình Thiên khẽ mỉm cười.
Cô biết anh không muốn nói, vì vậy cô cũng không hỏi nữa.
Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, lại hôn lên mặt cô một lần nữa, căn dặn: “Em đừng để mệt quá, ngày mai có thể anh sẽ không đi tới đây được, em nên chú ý nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn vẻ mặt anh căng thẳng, vội vàng rời đi.
Có lẽ chuyện bên đó của anh rất khó giải quyết.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô và anh, từ không nói lời nào lại biến thành trạng thái che giấu và không tin tưởng như bây giờ.