Chương 670: Càng Tốt Đẹp Thì Càng Ngắn Ngủi
CHƯƠNG 670: CÀNG TỐT ĐẸP THÌ CÀNG NGẮN NGỦI
“Là Hình Thương, gần đây anh với ông ấy có chút mâu thuẫn.” Hình Thiên không có ý giấu diếm.
“Ông ấy hình như không muốn gặp em lắm.” Bạch Nguyệt nhớ lại phản ứng lúc ông ta nhìn thấy cô.
“Ông ấy không đồng ý cho anh đến gặp em, sợ để lộ thân phận, dẫn đến nghi ngờ, dù sao, ông ấy cũng đã ẩn nấp bao nhiêu năm, là một người nhiều tham vọng.” Hình Thiên cúi đầu ăn cơm.
“Ông ấy có đáng tin không?” Bạch Nguyệt lo lắng, gắp cho anh một miếng thịt.
“Ông ấy là một người bạn tốt của ba anh trước kia, ý anh là ba ruột của anh, chắc là đáng tin, chỉ là có quá nhiều tham vọng, em cũng ăn đi, em phải ăn cho hai người đấy, ăn nhiều một chút, xem em gầy chưa kìa.” Hình Thiên đau lòng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, điện thoại của anh lại vang lên.
“Nghe máy đi, trốn tránh không phải cách để giải quyết vấn đề, cố gắng nói chuyện với nhau, ngoài ra, lời nói dối thiện ý, có thể tránh được mâu thuẫn, mọi người đều có cùng mục đích, có thể được tha thứ.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Trái tim của Hình Thiên bỗng run lên, ngước nhìn Bạch Nguyệt: “Lời nói dối thiện ý, có thể được tha thứ?”
“Tim người cũng làm bằng thịt, có chung mục đích với nhau, vậy là được rồi.”
“Ừm, em đợi một chút.” Hình Thiên bắt máy.
“Đang ở đâu?” Hình Thương lớn tiếng hỏi, cho thấy rõ ông ta đang tức giận.
“Đang ở ngoài ăn cơm, ăn xong sẽ về, có chuyện gì đợi tôi về rồi nói, vậy nhé.” Hình Thiên không đợi Hình Thương nói tiếp đã trực tiếp cúp máy.
“Nghe giọng điệu của ông ấy có vẻ không tốt lắm.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Không có chuyện tâm trạng ông ấy không tốt, lớn tuổi rồi, vậy là bình thường.” Hình Thiên gắp thịt cho Bạch Nguyệt, khẽ dương khóe môi: “Không nhắc đến ông ấy nữa, bây giờ là thời gian ăn cơm của hai vợ chồng chúng ta.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt cười, ăn một miếng thịt lớn: “Ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều chút.” Cô chủ đúng lúc nghe thấy, bê một bát canh cá tươi ngon đặt lên bàn.
“Tôi muốn ăn hai bát cơm.” Bạch Nguyệt khen ngợi cô chủ.
“Được được được, vợ chồng hai người cứ ăn sạch gạo nhà tôi đi, vui vẻ là được.” Cô chủ cười nói.
Hình Thiên gắp bụng cá bỏ vào bát của Bạch Nguyệt: “Nghe nói ăn cá sẽ thông mình. Em ăn cũng có nghĩa là con chúng ta cũng sẽ ăn.”
“Haha, em cũng nghe nói vậy.” Bạch Nguyệt cười nói, chủ động gắp cá bỏ vào bát mình: “Tối mai anh sẽ đến chứ?”
“Ừm, anh nhớ cá trong hồ nhà chúng ta rồi, em làm cá là số một thế giới.”
“Chiều mai chắc em không có việc gì, em sẽ đi câu cá, buổi tối đợi anh quay lại ăn.”
“Được.” Hình Thiên mỉm cười nhìn cô.
Thời gian ấm áp như vậy thật tốt, thật hi vọng có thể mãi mãi dừng ở giây phút này.
Nhưng, càng là những lúc đẹp đẽ, thì càng cảm thấy ngắn ngủi.
Ăn xong, Bạch Nguyệt đeo khẩu trang.
Hình Thiên dắt tay cô ra ngoài.
Đột nhiên, anh dừng lại, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, liếc nhìn chiếc xe màu đen, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Anh đưa chìa khóa xe vào tay Bạch Nguyêt, thấp giọng nói với cô: “Em lên xe trước đợi anh.”
“Dạ.” Bạch Nguyệt nhìn thấy anh như vậy, cũng không dám giữ anh lại, liền lên xe của anh.
Hình Thiên bước đến trước con xe màu đen, gõ cửa.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lê Tuấn Đạt lo lắng nhìn Hình Thiên.
“Điện thoại của tôi có thiết bị chống theo dõi, sao cậu lại đến được đây?” Hình Thiên nhạy bén hỏi Lê Tuấn Đạt.
“Ông chủ tìm đến người giám sát giao thông, một tiếng trước, bảo tôi theo dõi cậu, để mọi lúc có thể báo cáo với ông chủ.” Lê Tuấn Đạt khó khăn nói.
“Vậy nên cậu đã báo cáo rồi?” Hình Thiên âm u nhìn anh ta.
“Đương nhiên là không có, sao tôi có thể bán đứng thủ trưởng được, chỉ là, ông chủ biết được cậu ở đâu, cậu đến cái trường học này, ông ấy đoán được cậu ở cùng Bạch Nguyệt.” Lý Tuấn Đạt nhắc nhở.
“Tôi biết rồi, cậu cứ nói là tôi ăn cơm cùng một người phụ nữ.”
“Vâng vâng, tôi cũng nói như vậy, ảnh tôi cũng chỉ chụp mặt nghiêng, cô Bạch còn đeo khẩu trang, mặc trang phục bình thường của hoc sinh, ông chủ sẽ không nghi ngờ, cũng không có chứng cứ rõ ràng.”
“Ừm, cậu về trước đi, có thể nói là bị tôi phát hiện rồi, những cái khác để tôi giải quyết.” Hình Thiên ra lệnh.
“Được.” Lê Tuấn Đạt đáp lời.
Hình Thiên trở về xe của mình.
“Chúng ta bị theo dõi rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Hình Thương tìm người giám sát giao thông giúp đỡ, chắc bọn họ đang nhìn chằm chằm vào xe của chúng ta, anh không thể đưa em về nữa, anh đưa em đến một cửa hàng, em ở đó thay một bộ quần áo, bọn họ sẽ không thể phát hiện ra.” Hình Thiên đề nghị.
“Yên tâm, một mình em cũng không sao.”
“Không được, nếu như bọn họ theo dõi em, bắt được em trước khi em thay quần áo thì sao? Gọi Trương Tinh Vũ đến, có bọn họ bảo vệ anh mới yên tâm.” Hình Thiên dặn dò.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Bây giờ gọi điện thoại cho Trương Tinh Vũ, anh đưa em đến quốc tế Thủy Nguyệt.” Hình Thiên thắt dây an toàn cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt biết là anh quan tâm cô, không muốn có một chút sơ sẩy nào, cô cũng có thể bình tĩnh đối với sự bá đạo của anh rồi.
Cô gọi điện thoại ở ngay trước mặt anh.
“Cô chủ, cô lên mạng xem chưa, bây giờ Thịnh Đông Quang và Tô Chung làm loạn mãi chưa kết thúc, hai bên đều đăng tải video, công kích đối phương. Kế hoạch của cô rất thành công.” Trương Tinh Vũ vui mừng nói, vui vẻ để lại lời nhắn trên trang web.
Bạch Nguyệt thì ngược lại, vô cùng bình tĩnh.
Cô biết, Thịnh Quang Đông ngày mai sẽ chết chắc, bây giờ, chẳng qua chỉ là tự tìm đến cái chết.
“Cái đó, nửa tiếng sau tôi sẽ đến quốc tế Thủy Nguyệt, cậu có thể đến đón tôi không?” Bạch Nguyệt nói.
“Hả, cô đến quốc tế Thủy Nguyệt từ bao giờ, vệ sĩ sao không báo cáo cho tôi.” Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.
“Tôi đi ra bằng con đường bí mật.” Bạch Nguyệt giải thích.
Hình Thiên nhìn Bạch Nguyệt sâu sắc, cô đem bí mật này nói cho Trương Tinh Vũ.
Có điều, anh cũng không nói gì, anh tôn trọng quyết định của cô, tin tưởng sự phán đoán của cô với người khác, tiếp tục lái xe.
“Anh mà quay về chắc chắn Hình Thương sẽ chất vấn anh phải không?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Yne tâm, ông ấy vẫn chưa có tư cách đó, nhiều nhất cũng chỉ lải nhải bên tai chút thôi.” Anh nắm chặt tay cô, cười với cô: “Không cần lo lắng cho anh, em gặp Tô Khánh Nam rồi?”
Bây giờ anh mới hỏi đến chuyện này, chắc do lúc nãy ăn cơm quá ấm áp, ấm áp đến mức anh không muốn phá hủy.
“Gặp rồi, em không có nói cho anh ta chuyện vũ khí sinh hóa.”
“Trước đây không nghe em nhắc đến chuyện liên quan đến vũ khí sinh hóa?” Hình Thiên tò mò, cứ nghĩ là mình đã tra rất kĩ về quá khứ của cô và Cố Lăng Kiệt.
“Cũng là trùng hợp, có một người lính đặc chủng đến tìm em, nói trong tay anh ta có vũ khí sinh hóa và thuốc giải của nó, anh ta có một số việc quan trọng khác phải làm, liền đem chỗ đó giao cho em.” Bạch Nguyệt nói, hít sâu một hơi.