Chương 834: Sóng Gió Trở Thành Hạnh Phúc Và Khổ Đau
CHƯƠNG 834: SÓNG GIÓ TRỞ THÀNH HẠNH PHÚC VÀ KHỔ ĐAU
Bạch Nguyệt cười nhẹ: “Xem ra công việc ở bệnh viện khiến cô gặp áp lực lớn, tự động giáng chức, lại cảm thấy mất hết mặt mũi, lại không có chỗ dừng chân, các công việc khác lại không biết làm, ở nhà trông con lại buồn chán, cách tốt nhất là quay lại nhà tôi, cô còn được gặp Trương Tinh Vũ, nếu như thuận lợi, ban ngày cũng có thể ở bên Tiểu Tinh Tinh, đúng không?”
Tiểu Hạ bị Bạch Nguyệt vạch trần, cảm thấy rất mất mặt, lại nghĩ tới Bạch Nguyệt vốn là chuyên gia tâm lý, tâm tư của cô sao có thể qua được mắt Bạch Nguyệt, liền nói thẳng: “Chính xác là tôi nghĩ như vậy, có những lúc bà chủ đi công tác, cô chủ cũng bận làm việc, thủ trưởng lại càng bận hơn, chí ít tôi có thể nấu cơm, quét dọn,...
“Ừ, ở lại đi, cô đưa Tiểu Tinh Tinh qua đây, đợi Thư Lam sinh con xong, cô ấy cũng đưa đứa nhóc qua, nhà càng náo nhiệt, chúng ta cùng chăm sóc nhau, tôi sẽ sắp xếp hai phòng ở rìa phủ tướng quân, một phòng cho Trương Tinh Vũ và Tiểu Hạ ở, phòng còn lại để Thư Lam và Lục Sinh ở, như vậy, còn có thể chăm sóc cả gia đình.”
“Cảm ơn cô chủ.”
“Cảm ơn cô chủ.”
Tiểu Hạ và Lâm Thư Lam nhìn nhau, đều cúi đầu.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, tâm tư của họ cô đều có thể thấy được, giải quyết được vấn đề là tốt.
“Đều đói rồi đúng không, vào ăn cơm đi.” Tống Tâm Vân cười nói.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhận điện thoại nhưng không nghe, chỉ gửi lại một tin nhắn: “Vẫn đang họp, em ăn cơm trước đi, không cần đợi anh.”
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, trước khi ăn cơm, cô lấy thức ăn cho chó đến khu rừng nhỏ ở bức tường trong góc.
Trong khu rừng nhỏ trước đây chỉ có một chuồng chó, bây giờ đã được sửa lại, chuồng chó trở thành một cái hang rộng lớn, còn chia thành 2 tầng.
Tiểu Bạch đã có ‘vợ’, năm đầu tiên sinh ra hai con chó con, năm thứ hai lại sinh hai con nữa, năm thứ ba sinh 4 con, vì một số nguyên nhân, ngoài Tiểu Bạch thì mấy chú chó Đức khác đều bị thiến rồi, chó con là cái cũng đem tặng cho người ta rồi, cho nên, biệt viện cho chó chỉ có năm con mà thôi.
Nhưng, với tốc độ sinh con của Tiểu Bạch, dự đoán là sẽ rất nhanh thôi, biệt viện dành cho chó này sẽ không đủ chỗ ở nữa mất.
Tống Tâm Vân đề nghị thiến Tiểu Bạch, nhưng Bạch Nguyệt không đồng ý, còn tìm vợ cho nó, không nên thiến, dù sao cũng không phải họ nuôi không nổi.
Hàng ngày mỗi khi rảnh rỗi đều huấn luyện Tiểu Bạch, cho mấy chú chó ăn xong, Bạch Nguyệt mới đi rửa tay.
“Mẹ thấy là vợ của Tiểu Bạch lại mang thai rồi, lần này bụng rất to, có thể là không chỉ bốn con đâu.” Tống Tâm Vân nói.
Bạch Nguyệt cười khổ: “Xem ra con phải chia phòng rồi, hàng ngày chỉ cho Tiểu Bạch gặp vợ một tiếng thôi, đợi mấy bé chó con cứng cáp hơn rồi mới cho chúng đoàn tụ gia đình.”
“Haha, mười năm nữa, mấy đứa con của Tiểu Bạch cũng lớn hết rồi, nó sẽ là chú chó hạnh phúc nhất, đúng rồi, con và Lăng Kiệt có chuẩn bị sinh nữa không? Trước 35 tuổi không sinh, sau 35 tuổi thôi đừng sinh nhé, sản phụ tuổi cao rất nguy hiểm.” Tống Tâm Vân nói.
“Lăng Kiệt muốn một cô con gái, nhưng gần đây công việc của con quá bận rộn, vùng biển biên giới phía Nam lại có thêm nhiều dự án, con phải đảm bảo dự án này không có sơ sót gì, đợi một thời gian nữa, con sẽ cố gắng mang thai, năm nay có thai, năm sau sinh.” Bạch Nguyệt nói.
Tống Tâm Vân rất vui vẻ, bà rất thích trẻ con: “Sinh một bé gái đáng yêu cũng tốt, giống con hay giống Lăng Kiêt thì đứa bé đều rất xinh đẹp.”
Con hy vọng là con gái, con đã có hai đứa con trai rồi.” Bạch Nguyệt ngại ngùng nói.
Sau khi ăn cơm xong.
Bạch Nguyệt về phòng ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy thì thấy Cố Lăng Kiệt ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn cô.
Bạch Nguyệt lo lắng ngồi dậy: “Có chuyện gì sao?”
Cố Lăng Kiệt ngồi bên giường, không nói gì.
Bạch Nguyệt cười nhẹ: “Anh biết là anh không nói thì em càng lo lắng mà.”
Cố Lăng Kiệt do dự, cuối cùng không nói mà chuyển chủ đề: “Mẹ nói, em dự định sinh con?”
Bạch Nguyệt cười nhẹ: “Hóa ra là chuyện này, em muốn sinh một đứa trước 35 tuổi, sau 35 tuổi dù muốn cũng chẳng có sức nữa.”
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười: “Anh luôn muốn tổ chức bù cho em một lễ cưới, vì chuyện của Lưu San em lại bảo tạm thời hoãn lại, tháng 5 năm nay, chúng ta sẽ tổ chức bù.”
“Hôn lễ chỉ là hình thức thôi, hôn lễ càng sang trọng thì càng không may mắn, không có hôn lễ vẫn có thể hạnh phúc, đợi chút đi.” Bạch Nguyệt nói, gục đầu xuống: “Không biết bây giờ Lưu San thế nào rồi?”
“Không có tin tức chính là tin tốt, ba năm rồi em đều gửi tin nhắn cho cô ấy, chẳng phải cô ấy vẫn không trả lời em sao?” Cố Lăng Kiệt nói, ánh nhìn sâu thẳm, lại lo lắng Bạch Nguyệt phát hiện ra gì đó, hoặc hỏi gì đó.
Nếu như cô hỏi, anh nhất định sẽ nói.
“Mẹ nói vợ của Tiểu Bạch lại có thai rồi, hôm nay không bận gì, chúng ta đến làm ổ cho chó nhé?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Ừ, được đó, đi thôi.” Bạch Nguyệt vui vẻ rời giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, đi đến phòng để đồ lấy đinh và gỗ.
Họ đi đến góc của căn nhà, Cố Lăng Kiệt trước hết cố định lại khung của ổ chó, cũng chính là tầng hai.
Bạch Nguyệt cùng anh làm, cho nên biết cách làm khung, cũng làm y xì Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ghép hai cái làm một, sau khi cố định xong thì làm tường, mái nhà, rồi quét sơn lên, ngày thứ hai đợi sơn khô rồi, họ lấy những mảnh vải cũ không dùng che ở trên và bên cạnh để giữ ấm.
Làm xong biệt viện cho chó thì sẽ có chó con sống bên trong.
Bạch Nguyệt nhìn bộ dạng vui vẻ của cả nhà Tiểu Bạch, trong lòng cũng thấy ấm áp, đặc biệt là còn ngửi thấy hương thơm từ trong phòng bếp, cảm giác này như là linh hồn trở lại, không lang thang nữa vậy.
Chỉ là cô không biết rằng, tất cả những gì bây giờ có được đều là kết quả của sự che đậy quá khứ.
Anh cho cô vùng biển biên giới phía Nam cô hằng mơ ước, ở đây, có có thể thực hiện bất cứ ước mơ nào của cô, cũng có thể cất cánh ước mơ cho mình, có thể có chút bận rộn, nhưng không phải đối mặt với sóng gió ngoài kia, trong mắt cô đều là sự tươi đẹp.
*
Nước D.
Ba năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, sinh, lão, bệnh, tử, bi, hoan, ly, hợp.
Một ngôi sao mới nổi lên, một tài phiệt lụn bại, một tổ chức mới được thành lập, thì một tổ chức khác lại tan rã, một cái thì ngày càng hùng mạnh, một cái thì ngày càng xuống dốc.
Thẩm Diên Dũng đứng bên cửa sổ, nhìn sắc đen vô tận ngoài kia, ánh điện cũng không che giấu được cả mảng trời tối đen.
Anh ta của ngày hôm nay, đã đổi tên rồi, không còn là Thẩm Diên Dũng, mà là Thẩm Đình Trọng.
Anh có tập đoàn tài phiệt lớn nhất nước X, cũng là ông chủ thật sự đứng đằng sau tập đoàn tài phiệt lớn nhất nước D.
Tổng thống hiện nay của nước D là do anh đưa lên, cả phó tổng thống cũng là người của anh, anh trở thành người nắm chính quyền thật sự ở nước D.
“Ngài Thẩm, một cô gái tên Lưu San nói muốn gặp ngài.” Thuộc hạ của Thẩm Đình Trọng cung kính báo.
Thẩm Đình Trọng cong khóe môi, uống một ngụm rượu vang, lạnh giọng đáp: “Cho cô ấy vào.”