Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1234: Em Muốn Thứ Gì, Tôi Cho Thứ Đó​




CHƯƠNG 1234: EM MUỐN THỨ GÌ, TÔI CHO THỨ ĐÓ
“Tôi không tốt như cô nghĩ, cô là thích chiến tích, năng lực, mối quan hệ của tôi chứ không phải con người thật của tôi.” Hình Thiên khuyên nhủ.
“Chú vẫn tốt như tôi nghĩ, tôi biết chú thích Mục Uyển, chú hy vọng cô ấy hạnh phúc mới buông tay, giờ cô ấy đã ở bên Hạng Thịnh Duật rồi, sau này bọn họ sẽ hạnh phúc, chú đã nói chú hy vọng tôi hạnh phúc mà, tôi có chú mới hạnh phúc được, vì tôi thích chú nên tôi hy vọng chú cũng được hạnh phúc, tôi cảm thấy tôi có thể mang lại hạnh phúc cho chú, do đó, cho dù ba tôi xuống ngôi, xin chú hãy cưới tôi được không?” Hoa Nhiên nói.
Hình Thiên im lặng, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra với anh, cũng có nhiều chuyện đảo ngược, anh cần thời gian để tiêu hóa, lắng đọng, suy tư, và lựa chọn.
“Không còn sớm nữa, cô ngủ đi. Tôi cúp máy trước.” Hình Thiên nói xong thì cúp máy.
Hoa Nhiên cầm điện thoại ngơ ngác.
“Công chúa, không hay rồi công chúa.” Nữ người hầu chạy tới.
Hoa Nhiên thấy sắc mặt cô ta không được tốt: “Mẫu hậu ta sao vậy?”
“Hoàng hậu bị thương rồi, giờ đang đưa tới bệnh viện.” Nữ giúp việc nói.
Hoa Nhiên không còn tâm tư để suy nghĩ chuyện Hình Thiên nữa, cô nhanh chóng chạy ra ngoài…
*
Hôm sau.
Sáng sớm Mục Uyển muốn ra ngoài ngắm mặt trời mọc, cô ngồi trên tấm thảm được trải ngoài ban công.
Hôm nay, mới sáng sớm mà trời đã sáng trưng, bờ biển có màu xanh trắng nhạt, Hạng Thịnh Duật vẫn chưa dậy.
Mục Uyển ngồi yên ở đó 5 phút, anh đi tới kéo cô ngồi lên ghế bên cạnh: “Em đã dậy bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu, thấy anh còn ngủ nên không đánh thức anh.” Mục Uyển giải thích.
“Một mình ngồi ngắm mặt trời mọc thế này sẽ tẻ nhạt, còn có chút phiền muộn, hai người mới lãng mạn được. Có điều anh hơi đói bụng, hôm qua ăn hải sản nên dễ tiêu hóa.”
Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa gọi điện thoại: “Mang bữa sáng đã chuẩn bị lên phòng tôi.”
Mục Uyển nhìn anh.
Anh mới thức dậy, mái tóc rối như tổ chim vậy. Nếu không phải anh có khuôn mặt đẹp, thật sự không thể nhìn nổi.
“Anh đã đánh răng chưa?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày nhìn cô. Anh vừa dậy đã tới đây tìm cô rồi: “Giờ anh đi đây.”
Mục Uyển: “…”
Cô nhìn anh đi đánh răng.
Hạng Thịnh Duật chải lại mái tóc rối, vẫn ngồi cạnh cô, tay khoác lên thành ghế phía sau cô: “Thật ra anh không chải tóc cũng đẹp trai.”
Mục Uyển liếc nhìn anh không nói gì.
“Cho dù em trọc đầu anh cũng không ghét bỏ em, em sẽ không vì anh trọc đầu mà ghét bỏ anh chứ?” Hạng Thịnh Duật không yên tâm nói.
“Trước đây mỗi lần gặp anh, em đều cố ý đi làm tóc. Tóc của anh là chuyên gia làm giúp anh à?” Mục Uyển hỏi.
“Có lúc sẽ có người làm, có lúc không có thời gian thì dùng tay vuốt một chút, hơn nữa, chúng ta đã là vợ chồng, ngủ chung với nhau rồi còn lăn giường nữa, sáng dậy tóc rối là đúng rồi.”
Hạng Thịnh Duật giải thích, ôm Mục Uyển vào trong ngực mình. Đã vô lại còn lưu manh, ánh mắt còn thâm tình như thế, mang theo sức hấp dẫn khiến người khác mặt đỏ tim đập.
“Anh ngắm mặt trời mọc đi.” Mục Uyển nhắc nhở anh.
Mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, mới đầu nên nắng chưa gắt, nhiễm đỏ một vùng biển rộng lớn, tạo nên những ánh sáng lấp lánh như kim cương.
“Để anh chụp ảnh cho em.” Hạng Thịnh Duật nói rồi đặt Mục Uyển đứng trước lan can.
Anh mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia gian xảo, chụp rất nhiều tấm: “Rất đẹp, đổi tư thế khác rồi chụp thêm mấy tấm nữa.”
Mục Uyển vốn không biết tạo dáng, khi bày ra ba kiểu thì thấy kiểu dáng này hơi kiêu ngạo.
Cô ngồi cạnh Hạng Thịnh Duật xem ảnh.
Anh cười hì hì đưa ảnh cho cô xem.
Bức ảnh anh chụp một là nửa mặt cô hoặc một cánh tay, cơ thể cô.
Mục Uyển tức giận, nhíu mày: “Anh cố ý à!”
“Anh chỉ cảm thấy mỗi bộ phận của em đều đẹp, kết hợp với mặt trời mọc, quả thật có thể làm hình nền rồi.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Em không cần anh chụp nữa, em tự chụp.” Mục Uyển cầm điện thoại của mình lên, bật camera trước, chụp một tấm thật xinh đẹp.
Cô cảm thấy rất hài lòng.
Ting ting, chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
Mục Uyển mở ra theo bản năng.
Là Hạng Thịnh Duật gửi cho cô ba tấm ảnh. Mỗi bức đều chụp rất đẹp.
Những bức ảnh không hoàn chỉnh ban nãy là do anh cố ý muốn chọc tức cô.
“Anh thấy anh có trẻ con không?” Mục Uyển nói rồi xách ghế tới trước lan can, ngắm mặt biển.
Hạng Thịnh Duật cũng xách ghế ngồi cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Em giận rồi sao?”
Mục Uyển trợn mắt, không để ý đến anh.
Thật ra cũng không phải việc gì lớn, nếu là trước đây Hạng Thịnh Duật đùa dai với cô, cô sẽ không để ý. Nhưng giờ cô đã là bạn gái anh, anh vẫn đùa dai như thế, cô sẽ thấy tức giận vô cớ, máu nóng xông lên não. Quan trọng hơn là anh đùa dai còn vui vẻ như thế, giờ còn cười hì hì được, không hề có chút ý hối lỗi nào. Sao cô có thể tiêu cơn tức này được.
“Đúng là giận thật rồi, ha ha.” Hạng Thịnh Duật càng vui vẻ hơn.
Mục Uyển: “…”
“Em giận mà anh còn vui vẻ như thế ư? Trong lòng anh rất mãn nguyện khi chụp em nhiều bức ảnh thiếu tay, thiếu chân, thiếu đầu vậy sao?” Mục Uyển nghiêm túc hỏi.
“Em cảm thấy có những chuyện có thể đùa được, ngược lại cũng có những chuyện không thể đùa được, anh nên biết vui đùa có chừng mực, anh còn cười vui vẻ như thế.”
Hạng Thịnh Duật đưa mặt mình tới gần cô: “Anh cho em đánh đó, cứ đánh thoải mái đi.”
Mục Uyển nhìn khuôn mặt đang áp sát mình thì nhíu mày.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, cô sẽ không vì chuyện này mà đánh anh. Nhưng anh còn cười nữa.
Mục Uyển dùng ngón tay chọc vào mặt anh.
Hạng Thịnh Duật cũng không tức giận, mắt cong cong nhìn cô: “Thế này đi, em muốn thứ gì em cứ nói đi, anh tặng em.”
“Cái gì?”
“Không phải em nói em giận rồi sao? Em muốn thứ gì?” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc hỏi.
Dáng vẻ đó giống như cô muốn thứ gì anh sẽ tặng cô cái đó. Chẳng lẽ anh cố ý chọc giận cô là vì muốn tặng quà cho cô sao? Anh đã tặng cô rất nhiều quà rồi, cô cũng không thiếu thứ gì cả.
“Em không cần thứ gì hết, sau này anh đừng chụp em như thế, em không thích.” Mục Uyển bày tỏ.
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô nhấc lên, để cô ngồi lên đùi mình: “Trời hơi lạnh, em xem thế này có ấm hơn không?”
Mục Uyển nhìn vào mắt anh: “Anh đúng là không phải trẻ con bình thường!”
“Anh không trẻ con, nếu gần nhau thế này sẽ sưởi ấm cho nhau.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Nếu không thì anh dẫn em lên thuyền, lần này khác với du thuyền lần trước, thuyền này có thể đánh bắt cá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK