Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726: Những Gì Cô Có Thể Làm Là Tôn Trọng​




CHƯƠNG 726: NHỮNG GÌ CÔ CÓ THỂ LÀM LÀ TÔN TRỌNG
Bạch Nguyệt cũng vui vẻ.
Anh ngồi trở lại xe lăn, Bạch Nguyệt đẩy anh về.
Vừa đẩy cửa ra, có lẽ vì tiếng đẩy cửa có chút lớn, Thủ Thủ trở mình một cái, bi bô lầm bầm vài tiếng.
Bạch Nguyệt lo cho Thủ Thủ, đi tới vỗ vỗ cậu bé, lúc quay đầu lại muốn đẩy Cố Lăng Kiệt, tự anh đã một mình lên giường rồi.
Cố Lăng Kiệt luôn như vậy, luôn muốn gánh vác mọi thứ, không muốn đem lại chút gánh nặng nào cho người khác
Cô cũng trèo lên trên giường bệnh của Cố Lăng Kiệt.
Giường của anh chỉ rộng một mét năm dài hai mét.
Cô cuộn mình trong lồng ngực anh, trong lòng đều là ngọt ngào.
Rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên anh tỉnh lại, nhưng cô lại cảm thấy giống như trước giờ anh chưa từng rời khỏi vậy
Hôm nay đúng là có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng lại thoải mái, cô nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát đã ngủ mất.
Nhưng vẫn chưa ngủ được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng khóc của Thủ Thủ, cô lập tức tỉnh lại.
Cố Lăng Kiệt cũng mở mắt, nhìn thấy Bạch Nguyệt ôm lấy Thủ Thủ.
Sau khi Thủ Thủ được ôm rồi vẫn cứ khóc, Bạch Nguyệt đoán là đi tiểu rồi, vội vàng đổi tã mới cho Thủ Thủ, pha sữa cho Thủ Thủ.
Thủ Thủ nhìn thấy bình sữa, bỗng nhiên không khóc nữa, ôm lấy bình sữa hút chụt chụt.
Bạch Nguyệt nhìn nhìn giờ, chỉ mới ngủ được nửa giờ, xin lỗi nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Xin lỗi, làm ồn anh đang ngủ."
Cố Lăng Kiệt lắc đầu, anh đứng lên từ trên giường.
Bạch Nguyệt lập tức chạy đến đỡ anh.
Cố Lăng Kiệt ngồi lên xe lăn, dùng động tác tay tỏ ý muốn điện thoại.
Bạch Nguyệt hiểu ra, lập tức đưa điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
"Anh đã ngủ một năm rưỡi rồi, không muốn ngủ nữa, anh đi làm vật lý trị liệu, một giờ sau trở về.
"Em đẩy anh đi.” Bạch Nguyệt nói.
"Em chăm sóc Thủ Thủ là được rồi." Cố Lăng Kiệt đánh chữ, trả điện thoại lại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của anh, nhớ tới chuyện lúc trước, trong Phi Ưng của bọn họ có một binh lính bị chặt đứt hai chân.
Quân nhân như bọn họ, đa số đều là những con người độc lập lại kiên cường, ý chí cũng hơn người khác mấy chục lần.
Chuyện cô có thể làm, chỉ là tôn trọng mà thôi.
Tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi."
Bác sĩ đi vào nói: "Phu nhân, ngài Tổng thống dặn dò, muốn sửa chữa lại phòng bệnh này."
"Hả?" Bạch Nguyệt nhất thời không hiểu ý của Hình Thiên.
"Ngài Tổng thống nói, nếu ngài Cố đã tỉnh lại, sẽ không dùng giường bệnh một người nữa." Bác sĩ mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt hiểu rồi, Hình Thiên thật đúng là suy nghĩ chu đáo.
"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"
"Lúc hai người đi làm vật lý trị liệu ngài ấy đã rời khỏi rồi, nói là, không cần phải làm phiền hai người." Bác sĩ nói.
Trong mắt Bạch Nguyệt xuất hiện gợn sóng.
Hình Thiên là một người anh tốt, ít nhất từ khi anh ấy xuất hiện đến bây giờ, liên tục phải trả giá.
Cô thì lại có chút tuyệt tình, sự an toàn của cô và Cố Lăng Kiệt có anh ấy che cở. Cô lại chỉ muốn ở trong thế giới nhỏ với Cố Lăng Kiệt.
Đối với Hình Thiên, cô cảm thấy áy náy.
Giống như người nhà tranh cãi với nhau, rõ ràng đối phương đã sai, cũng đã nói lời làm tổn thương đối phương, nhìn qua như đã thắng, nhưng lại bị áy náy quấn quanh.
Thật ra, thua rồi, mới có thể vô tư, chịu chút uất ức không sao cả, tự mình làm tốt chuyện của mình là được rồi, còn áy náy, là một loại cảm xúc khiến người ta không thoải mái.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Hình Thiên.
Hình Thiên ở bên kia nhận điện thoại, cười hỏi: "Trong phòng đã sắp xếp xong rồi chứ?"
Giọng nói của anh ấy rất thoải mái, thoải mái giống như đã quên chuyện cô từ chối anh ấy, vẫn là một anh trai tốt bình tĩnh chững chạc.
Bạch Nguyệt hơi đau lòng, giọng nói mềm mại: "Lúc đầu anh hy vọng em giúp anh cái gì?"
"Ha ha." Hình Thiên nở nụ cười trong sáng: "Giúp anh chăm sóc tốt em trai, và cháu của anh nữa."
Anh ấy càng như thế, thì cô lại càng thấy áy náy, đổi một cách hỏi khác: "Anh gặp phải khó khăn gì vậy?"
"Chỉ là một vài chuyện lộn xộn thôi, năng lực càng giỏi, trách nhiệm càng lớn, chức quyền càng cao, việc cần làm cũng càng nhiều, hơn nữa, cũng càng phức tạp.
Anh có chút hối hận, nếu bây giờ Thẩm Diên Dũng là Tổng thống, đã không có loạn trong giặc ngoài thế này rồi, có lẽ anh ta làm tốt hơn anh nhiều, nhưng mà, phía sau anh có nhiều người ủng hộ anh như vậy, anh đã không có đường lui nữa rồi.
Anh chỉ muốn trong lúc anh tại vị, có thể làm được nhiều chuyện lợi quốc lợi dân hơn, không uổng phí anh làm người đứng đầu." Hình Thiên cười nói.
Trái tim của Bạch Nguyệt càng chua xót hơn , cô không muốn Hình Thiên có chuyện gì.
"Trước kia em có quen một đại sư xem số, ông ấy đoán số rất chính xác." Bạch Nguyệt nói.
"Anh tin số mệnh của anh là do mình không do trời, được rồi, anh sắp về tới phủ Tổng thống rồi, em chăm sóc Cố Lăng Kiệt cho tốt, tuy Lăng Kiệt đã tỉnh lại, nhưng còn một khoảng thời gian nữa mới khôi phục."
"Cẩn thận Lâm Tiến, nếu có thể, nắm giữ quyền lực Lâm Tiến có vào trong tay mình, nếu không, anh ta sẽ trở thành Thịnh Đông Quang tiếp theo." Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.
Hình Thiên khẽ sửng sốt : "Việc hắn làm, em đã biết rồi sao?"
"Em không biết anh ta đã làm chuyện gì, nhưng mà, trong mắt anh ta không có trung thành, chỉ có quyền lực của bản thân, hôm qua có thể phản bội Cố Lăng Kiệt, ngày mai vì bước cao hơn, anh ta sẽ phản bội anh." Bạch Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
"Năm nay Tô Chung đã về hưu rồi, Tả Đoàn Niên cũng đưa ra trước pháp luật, cuối tuần sẽ tiến hành tuyển cử Phó Tổng thống, Lâm Tiến tới tìm anh, nói muốn làm Phó Tổng thống. Anh cũng bị chuyện này làm cho buồn phiền." Giọng nói của Hình Thiên trở nên nặng nề
"Chuyện này không có gì phải buồn phiền cả, thăng chức nhưng thực tế là hạ chức, thực lực của Lâm Tiến đến từ quân khu, đào rỗng thực quyền của hắn, ngược lại là chuyện tốt với anh.” Bạch Nguyệt nói.
"Ban đầu anh cũng nghĩ như vậy, cho nên mới muốn bọn em giúp anh, dù sao trước đây Lăng Kiệt cũng là Quản lý của quân khu." Hình Thiên nói ra suy nghĩ của anh ấy.
Bạch Nguyệt hiểu ra: "Bây giờ thân thể của Lăng Kiệt vẫn chưa hồi phục, hơn nữa, trước mắt vẫn không biết có di chứng gì hay không, Quản lý quân khu rất hao tâm tốn sức, hơn nữa, hai anh là anh em sinh đôi, đều quản lý bộ phận quan trọng của đất nước, chỉ sợ, sẽ khiến người ta lên án, em có đề cử một người."
"Ai?"
"Tô Sỹ Hào, anh ta vốn cũng xuất thân từ quân khu đặc chủng, tuy là con của Tô Chung, nhưng mà nhân phẩm rất ngay thẳng, cũng không có nhiều dã tâm, quan trọng nhất là, năng lực quản lý và giải quyết công việc của anh ta đều rất mạnh." Bạch Nguyệt đề cử.
"Nhưng bây giờ cậu ta đã là Thủ trưởng của không quân rồi, nếu để cậu ta xen vào chuyện của quân khu đặc chủng nữa, có phải đã cho quá nhiều quyền thế hay không?” Hình Thiên lo lắng, cũng đang suy tính.
"Đây là kế hoạch đáp ứng nhu cầu cần thiết, hơn nữa, lúc đầu Tô Chung là Phó Tổng thống, cho nên, chọn con ông ta đến tiếp nhận quân khu của Lâm Tiến, anh cũng sẽ có giải thích hợp lý với Lâm Tiến, không đến mức dẫn mâu thuẫn lên trên người mình, còn về bên không quân, nếu anh kiêng dè Tô Sỹ Hào, anh có thể chọn người của anh tiếp nhận, chuyện này, có lẽ anh sẽ hiểu hơn em." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Được, cứ làm theo những gì em nói đi, còn có một người nữa, Tô Khánh Nam, em cảm thấy anh trọng dụng anh ta thì thế nào?" Hình Thiên dò hỏi.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ cuối cùng của Tô Khánh Nam.
Anh ta nói, anh ta yêu cô, cô tin. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK