Chương 1162: Em Yêu Anh
CHƯƠNG 1162: EM YÊU ANH
“Em muốn chơi trò gắp thú không? Mỗi người cầm theo một trăm tiền vàng, hôm nay sẽ gắp sạch thú bông ở đây.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Tôi không cảm nhận được sự kích thích trong trò gắp thú.” Mục Uyển nói.
“Tiền vàng cũng có thể hát, bên kia có máy hát, còn nửa tiếng nữa mới tới cuộc thi, chúng ta tới đó hát nửa tiếng.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, đúng rồi, An Kỳ nói, bọn họ đi lên bờ tham quan, sao ở đây vẫn còn nhiều người vậy?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày.
Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo người khác tới đây chơi, ai dám không tới chứ?
“Có mấy người không muốn lên đó chơi nên ở lại đây, tôi cũng không ép buộc người khác phải lên bờ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Hai người đi tới chỗ ca hát, anh để Mục Uyển ngồi lên ghế: “Em ở đây đợi tôi một lát.”
“Ừm.”
Hạng Thịnh Duật cầm một tấm thẻ tới quét tiền vàng, đeo tai nghe cho Mục Uyển rồi nhét micro vào tay cô, bản thân cũng đeo tai nghe vào, đối mặt với cô, nói vào tai nghe: “Em muốn hát bài gì?”
“Rất yêu em của Lý Thần Quang.” Mục Uyển nói.
“Em rất thích anh ta sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
“Anh ấy hát rất hay, vừa tài hoa lại tình cảm, nghe rất có cảm xúc.” Mục Uyển khen ngợi.
Hạng Thịnh Duật mở bài ‘Rất yêu em’ cho cô, Mục Uyển tập trung sự chú ý, mở miệng hát: “Là số phận hay yêu em từ thuở ban đầu. Là yêu em hay số phận như vực sâu không đáy.”
Hạng Thịnh Duật nghe giọng hát của cô quá bi thương, trong lòng cũng có một cảm giác kỳ lạ, mở miệng hát: “Anh yêu em đến như vậy, có thể đổi được một ánh nhìn lại của em không, hay chờ đợi mãi mãi không có điểm dừng thuộc về anh?”
Mục Uyển biết Hạng Thịnh Duật hát rất hay, nhưng khi cô nghe giọng hát phát ra từ tai nghe, dường như nó càng tô đẹp hơn, nghe vào có cảm giác tê dại.
“Em yêu anh, nhưng anh lại yêu người khác, có thể say đừng tỉnh táo, mơ hồ trong cơn lý trí mà trước giờ chưa từng có lần nữa không?” Mục Uyển hát.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy phiền muộn, cùng hát với cô: “Anh yêu em, nhưng em lại yêu người khác, có thể bắt đầu lại đừng hồi tưởng, hiểu rõ hiện thực mà trước giờ chưa từng có lần nữa không?”
Hát xong là tới đoạn nhạc đệm.
Hạng Thịnh Duật ôm gáy kéo cô đến gần, khẽ hôn lên môi cô.
Mục Uyển không cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Lời hai lại bắt đầu.
Hạng Thịnh Duật dùng tiếng nước M thay cho nước A hát: “Là số phận hay yêu em từ thuở ban đầu, là yêu em hay bắt đầu một số phận.”
Mục Uyển hát tiếp: “Em yêu anh đến như vậy…”
Hạng Thịnh Duật đáp lại: “Đến thế nào?”
Mục Uyển: “…”
“Có thể đổi một ánh nhìn lại của anh không?” Mục Uyển tiếp tục hát.
“Anh ở ngay cạnh em, tại sao phải nhìn lại. Hay là em vô tâm, không phát hiện ra xưa nay anh chưa từng rời xa.” Hạng Thịnh Duật đọc rap kết hợp với lời hát của cô, lại hay đến bất ngờ.
“Hay là chờ đợi mãi mãi không có điểm dừng thuộc về em.”
Hai người đồng thanh hát.
Mục Uyển ngạc nhiên: “Anh đã học lời bài hát này sao?”
“Biết em thích bài này nên hôm qua tôi đã nghe nó, không có gì khó cả, nghe một lần là biết hát ngay.” Hạng Thịnh Duật trả lời.
“Anh còn biết bài nào của Lý Thần Quang nữa không?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi biết hết, em muốn hát bài nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi rồi mở những bài hát của Lý Thần Quang.
“, , , , ” Mục Uyển nói đến đây thì hơi xấu hổ: “Chỉ có nửa tiếng, tôi không thể chọn quá nhiều, anh cũng chọn bài anh thích đi.”
“Không cần đâu, mấy bài em chọn tôi đều thích, tôi hát cùng em là được, em chọn thêm hai bài nữa đi. Tôi đoán thời gian cũng sêm sêm rồi.” Hạng Thịnh Duật chọn bài hát cho Mục Uyển.
“” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ngẩn người nhìn cô, anh biết cô đang nói bài hát, nhưng lúc cô nói mấy từ này, tim anh vẫn bất giác run lên: “Sao cơ?”
“” Mục Uyển lặp lại.
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp lại.
“Và cũng tạm đủ rồi.” Mục Uyển nói.
“Đã chọn xong rồi, bắt đầu thôi.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở, đưa bài lên phát trước.
Nhạc đệm vang lên.
MV của bài hát này là một câu chuyện buồn, một cô gái và một chàng trai yêu nhau, nhưng cô gái thấy người con trai đó ở bên người khác thì hai người chia tay, thật ra là chàng trai cố ý để cô gái nhìn thấy, bởi vì anh ta mắc bệnh ung thư sắp chết, không muốn cô gái biết.
Cô gái tức giận rời đi, mấy ngày sau, khi cô ấy đi tình nguyện thì thấy anh ấy đang nằm viện, lúc đó cô ấy mới biết cô gái kia là em họ của anh ấy.
Nhưng nam chính không quan tâm nữ chính, đến lúc chết, nữ chính ở trước giường bệnh không ngừng nói em yêu anh, em yêu anh.
Cuối cùng, vào ngày mai táng nam chính, nữ chính cũng nhảy xuống biển.
Ca từ rất thảm thương, không hề có chút cảm giác ngọt ngào khi yêu, nghe nói là dựa trên một câu chuyện có thật.
“Anh ở dưới đất, em ở dưới biển, đợi em hóa thành nước mưa, như vậy có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai ta. Anh nói chúng ta không thích hợp, giống như mây và bùn, em nguyện từ trên trời rơi xuống, mặc cho thịt nát xương tan, cũng muốn ấm áp trong giây lát, liệu anh có cảm động khóc vì em, muốn dùng giây phút cuối cùng cố gắng ở bên nhau không?
Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều, yêu anh, yêu anh,… yêu anh, yêu anh, em yêu anh.”
“Đã yêu thì ở bên nhau, sống như thế có mệt không?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển hát với cảm xúc dâng trào, sắp bi thương đến mức khóc thành dòng sông, lại bị một câu này của anh phá vỡ tâm trạng.
“Bọn họ không ở bên nhau, đây là một câu chuyện có thật.” Mục Uyển nói.
“Anh ta chết rồi mới nói em yêu anh thì có tác dụng gì, ai nghe thấy, ai cảm nhận được, có thể ở bên nhau sao? Đúng như trong lời bài hát, một người dưới đất, một người dưới biển, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, nếu muốn chết thì chôn cạnh anh ta, cứ muốn nhảy xuống biển, tôi thấy cô ta chính là cố ý, lúc sống anh không cần tôi, khi chết tôi không cần anh, ngược đến tim phổi đều đau, chết là đáng.”
Mục Uyển im lặng.
Hạng Thịnh Duật thấy cô không nói gì: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, em hát trước đi, có muốn ăn kem không? Hay uống gì, tôi đi mua cho em.”
“Tôi muốn uống coca.” Mục Uyển nói.
“Coca không tốt cho mắt, em uống sữa nhé.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì rời khỏi nơi ca hát, trong lòng phiền muộn…
Hình như anh thích Mục Uyển rồi, anh có nên nói ra không?