Chương 134: Đời Người Như Mộng Ảo
CHƯƠNG 134: ĐỜI NGƯỜI NHƯ MỘNG ẢO
“Bí mật gì?” Bạch Nguyệt buột miệng hỏi.
“Để lại số điện thoại đi, được không?” Mộc Hiểu Sinh dịu dàng hỏi.
Ánh mắt Bạch Nguyệt lạnh đi.
Anh ta nói có bí mật, chẳng qua là một cách bắt chuyện mà thôi.
Lại nói, bí mật của Cố Lăng Kiệt liên quan gì đến cô.
“Nếu như lần sau có dịp có duyên như này, cho anh cũng không muộn. Ngoài ra, tôi thấy, bạn gái anh cũng không quá tán thành đâu.” Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn người bạn nữ của anh ta.
“Cô ấy không phải bạn gái của tôi, là đồng nghiệp.” Mộc Hiểu Sinh giải thích.
“Thỏ không ăn cỏ gần hang, Viện trưởng Mộc cỏ nào cũng ăn, cũng coi như khiến người khác mở rộng tầm mắt.” Bạch Nguyệt lạnh nhanh nói.
Mộc Hiểu Sinh cảm thấy hơi mất mặt, cười nhạt, mang đồng nghiệp rời đi.
“Mình nói mà, cậu xinh đẹp như vậy, vận đào hoa nơi nào cũng có, tuy không phải đào hoa nào cũng tốt. Haizz.” Lưu San thở dài.
Bạch Nguyệt nghe Lưu San nói rất nhiều chuyện bát quái và tin tức lạ lùng trong thời gian cô không ở đây, uống thêm chút rượu, bất giác cảm thấy hai người đã uống nhiều rồi.
Lưu San không lái xe, hai người bắt taxi về. Đến nhà, đầu óc có chút choáng váng, tắm qua một chút liền trèo lên giường.
Lưu San ôm lấy Bạch Nguyệt, nhỏ giọng lầm bầm: “Tiểu Bạch, tiểu Bạch, về sau cậu đừng đi nữa, muốn đi, cũng mang mình theo với.”
Bạch Nguyệt mở mắt, nhìn vào khoảng không, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
Màn sương lờ mờ.
Cô yên tĩnh nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, Lưu San không tình nguyện đi đến quân khu làm việc, lúc đi còn oán hận mãi.
“Chán chết, thật là chẳng có gì thú vị cả, tiểu Bạch, cậu biết không, quân nhân không có ngày lễ đâu, mỗi năm một đợt phép dài, mỗi lần khoảng 1 tháng, thế nhưng đến phép năm cũng không có, người như mình, chỉ có 3 ngày phép thôi, chán chết, đúng là chán chết mà, mình không muốn làm nữa, mình muốn đi lưu lạc cùng cậu.”
“Coi quân khu như nhà mình đi, cậu có thể mỗi ngày ở nhà rồi.” Bạch Nguyệt nói đùa.
“Cậu thật xấu, nếu cậu đến, mình ngày ngày sẽ coi quân khu như nhà mình, hiện giờ ở nhà có một bà đồng, mình chỉ có thể mỗi ngày đều như coi ngục, trời ơi, mình đi làm trước đây, mình xem xem, có để đổi ngày phép gần nhất không, đến lúc đó, mình sẽ đi dạo phố với cậu.” Lưu San vừa mặc quân phục vừa nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn Lưu San.
Bộ quân phục trên giường cô ấy, thật đẹp, uy phong lẫm liệt, khiến người khác tin phục.
Cô nghĩ, đây chính là sức hút của người quân nhân, khiến ai mặc lên cũng trông thật đẹp.
Lưu San đi làm rồi.
Bạch Nguyệt đi đến viện an dưỡng thăm Bạch Bích.
Cô không trực tiếp đến thăm phòng bện của Bạch Bích, mà tìm bác sĩ phụ trách bệnh tình của bà ấy.
“Tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
“Bà ngày càng ngẩn ngơ, một hồi thấy cô sẽ biết thôi.” Bác sĩ có lỗi nói.
“Tôi muốn hỏi một chút, tình trạng này của mẹ tôi có thể sống được bao lâu nữa?”
“Nhiều nhất là 5 năm, cô hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, có người sống đến mười mấy năm, nói thật, bà hiện giờ sống trong giấc mộng tự mình thêu dệt nên, sống, cũng chỉ khiến người thân thêm mệt mỏi.” Bác sĩ tàn nhẫn nói.
“Tôi muốn trả hết chi phí cho 10 năm, cần bao nhiêu tiền?” Bạch Nguyệt hỏi.
“10 năm? Cô muốn đi xa sao? Đến lúc đó chuyển khoản đến cũng được mà, tại sao lại muốn trả một lúc 10 năm thế này?” Bác sĩ vô cùng kinh ngạc.
“Tôi muốn đến một nơi, tách biệt với thế giới, vì thế, tôi muốn trả hết tiền đã.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Bác sĩ nghi ngờ quan sát Bạch Nguyệt, “Không phải cô nghĩ không thông chứ?”
“Tôi nghĩ rất thoáng.” Bạch Nguyệt tiếp lời vị bác sĩ kia.
“Cô đến quầy thu ngân xem đi, tình trạng này của mẹ cô có trợ cấp chính phủ, có lẽ không phải đóng nhiều đâu.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn.”
Bạch Nguyệt đến quầy thu ngân, nhân viên quầy thu ngân dùng máy tình kiểm tra một chút, nói: “5,428,617,910 vnđ”
Bạch Nguyệt kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của mình, cô có 7,794,426,689 vnđ
“Tôi trả trước 7 tỷ 8 vnđ, nếu vẫn chưa hết. sau khi mẹ tôi mất rồi, cảm phiền dùng số tiền còn lại tổ chức cho bà một tang lễ, nếu như thiếu tiền, tôi đưa cho cô số điện thoại, cô gọi cho người này giúp tôi.” Bạch Nguyệt dặn dò.
Cô trả tiền, cho số điện thoại của Hình Bắc Xuyên.
Đây là Hình Bắc Xuyên nợ mẹ cô.
Bạch Nguyệt làm xong tất cả rồi, đi đến phòng bệnh của Bạch Bích.
Bạch Bích dường như không nhìn thấy Bạch Nguyệt, ôm lấy cái gối, lẩm bẩm nói: “Bắc Xuyên, anh nhìn xem, tiểu Nguyệt cười rồi, tiểu Nguyệt thật thông minh, 10 tháng đã biết gọi mẹ, 13 tháng đã biết đi rồi, 2 tuổi con bé đã thuộc lòng Tam tự kinh, con bé giống anh, thế nhưng lớn lên giống em, xinh đẹp.”
Bạch Nguyệt thấy nụ cười của Bạch Bích, bật khóc, nước mặt nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong ấn tượng của cô, trước giờ chưa từng thấy nụ cười của Bạch Bích.
Bà thật sự điên rồi, cô đã thấy rõ rồi.
Thật mỉa mai làm sao.
Nếu như, gia đình cô hạnh phúc, bà sẽ tuyệt vọng như bây giờ sao?
Tiếc rằng, trên thế gian không tồn tại nếu như.
“Bắc Xuyên, cảm ơn anh đã yêu em, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh, em phải cho tiểu Nguyệt bú sữa rồi, anh không được nhìn đâu.” Bạch Bích nói chuyện với không khí, vén áo lên, cả người áp lên phía trên chiếc gối.
Bạch Nguyệt ngồi xuống trước mặt Bạch Bích.
Bạch Bích phòng bị nhìn qua Bạch Nguyệt, “Đừng cướp con của tôi. Đi đi.”
Trong lòng Bạch Nguyệt rất buồn, vén tóc Bạch Bích, cúi người, hôn lên trán bà, thấp giọng nói: “Mẹ, xin lỗi, sau này con không thể chăm sóc mẹ nữa rồi, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ, cảm ơn tất cả những gì mẹ đã làm vì con.”
Bạch Bích có chút hoảng hốt nhìn Bạch Nguyệt: “Bắc Xuyên nói chỉ yêu mình tôi thôi.”
“Vâng, ông ấy chỉ yêu một mình mẹ.” Bạch Nguyệt đáp lời.
Bạch Bích cười, “Tô biết là anh ấy chỉ yêu mình tôi thôi, năm đó tôi cái gì cũng không có, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, Bắc Xuyên mặc kệ gia đình phản đối mà lấy tôi, anh ấy thật sự rất rất yêu tôi.”
Bạch Nguyệt gật đầu, quay mặt đi, bước ra ngoài.
Cô, không muốn sau ngày giống như Bạch Bích, trông thật đáng thương.
Nếu như bây giờ sống trong giấc mộng, không bằng, ôm giấc mộng đó chết đi.
Thế nhưng, cô nên đi đâu để chết đây?
Nhảy sông tự tử là một cách chết thật khó chịu.
Nước sẽ chảy vào từ khoang mũi khoang miệng, cản trở tim và phổi hoạt động, nghẹt thở.
Sau khi chết, thi thể sưng phù, nổi trên mặt nước, bốc mùi hôi thối.
Nhảy lầu, không chết mà tàn phế thì thật bi thương, chết rồi cũng chết thật khó coi.
Uống thuốc độc, bình thường, không qua hai ba tiếng thì không chết được.
Mơ mộng gì cũng không còn nữa.
Cô nghĩ đến cắt cổ tay.
Cắt cổ tay không sau, uống vài viên thuốc ngủ, ngủ rồi sẽ chết đi.
Mất máu quá nhiều, sắc mặt sẽ rất xấu, vẫn tốt, có thể trang điểm.
Cô không thể chết ở chỗ Lưu San, gây thêm phiền phức cho cô ấy.
Cũng không thể chết trong khách sạn, gây phiền phức cho người khác.
Chết ở nơi vùng hoang vu bên ngoài, lại sợ bị người khác phát hiện, càng sợ không có người phát hiện, thi thể bốc mùi, thối rữa.
Cô cũng không có nhà, không có không gian thuộc về mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chỗ của Hình Bắc Xuyên thôi.
Cô là con gái của Hình Bắc Xuyên.
Thân thể này là cha mẹ cho, lông tóc đều là của cha mẹ.
Thân thể xác thịt này, cô nên để cho ông ta phụ trách…
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện