Chương 530: Thiên La Địa Võng, Thuận Lợi Phản Kích
CHƯƠNG 530: THIÊN LA ĐỊA VÕNG, THUẬN LỢI PHẢN KÍCH
Bạch Nguyệt kinh nhạc ngồi thụp xuống, không ngờ đã tìm thấy chứng cứ rồi
“Là gì?” Cô trả lời anh.
“Những tấm ảnh thân mật giữa Thẩm Ngạo và bà ấy, không liên quan đến Thịnh Đông Quang, ngày mai anh sẽ tung một ít lên mạng, nơi đầu tiên thì ra chính là nơi bà ấy nhận nuôi anh.”
Bạch Nguyệt có thể nhận ra, tâm trạng anh không tốt, hít sâu một hơi: “Tô Khánh Nam, đợi đến lúc lật đổ được Diên Dũng rồi, anh hãy ra nước ngoài đi, em sẽ nhờ Alan giúp. Anh với Thịnh Đông Quang không có thù hận gì lớn, sẽ không bị dìm xuống đâu.”
“Nếu hắn ta không nói với Thẩm Ngạo trong tay mẹ anh có chứng cứ, Thẩm Ngạo cũng sẽ không hạ độc thủ, anh biết phải làm gì, cảm ơn Bạch Nguyệt, đến lúc này em vẫn nghĩ cho anh.”
Bạch Nguyệt đọc tin nhắn Tô Khánh Nam gửi đến, lòng trống rỗng.
Cô không suy nghĩ cho anh, mà là thật lòng hy vọng anh có thể rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô không trả lời anh nữa, xóa hết tin nhắn đi, nằm trên giường nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
“Tôi không làm phiền anh chứ?” Bạch Nguyệt nói.
“Không, tôi vẫn chưa ngủ, Chuyện của Thẩm Ngạo, là cô làm sao?”
“Là Tô Khánh Nam làm, tôi gọi điện đến để hỏi chuyện của Thẩm Ngạo, tình hình hiện tại thế nào rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Vẫn diễn ra như bình thường, khoa kỹ thuật đã ký hợp đồng quay, điều động rất nhiều người, có viện kiểm sát, tòa án, kiểm tra kỷ luật, ủy ban quân đội, theo như tôi biết, họ đang tìm Thịnh Đông Quang để hỏi, vợ chồng Thẩm Ngạo đã bị khống chế, bên Thẩm Diên Dũng đã tránh đi rồi, đang đợi hồi đáp, cô xem chúng ta phải làm gì?” Lâm Tiến hỏi.
“Dư luận thế nào rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Xem rồi, đều đang phản đối vợ chồng Thẩm Ngạo.”
“Vậy không cần chúng ta nhúng tay vào nữa, dù gì thì lần này Thẩm Ngạo thất bại, Thịnh Đông Quang thì không. Ám binh bất động quan sát tình hình đi.” Bạch Nguyệt suy nghĩ rồi nói.
“Được. tôi nhận được tin tức sẽ báo cô ngay, ngoài ra, cô chủ, thủ trưởng đã tới tìm cô chưa?” Lâm Tiến lo lắng hỏi.
“Đến rồi, nhưng bị Lâm Thư Lam nhìn thấy, tôi nói cho Lâm Thư Lam biết, nhưng bảo cô ấy không nói với ai, suy cho cùng, trong quân khu vẫn còn người của Thịnh Đông Quang, tìm không ra, thì vẫn là một mầm họa.” Bạch Nguyệt thấp giọng nói.
“Chuyện kiểm tra tâm lý, cô xem xem bao giờ thì có thời gian?”
Bạch Nguyệt nhẹ thở dài, quá nhiều chuyện xảy ra đột ngột, chuyện này cô vẫn chưa làm xong: “Mấy ngày này, tôi sẽ làm hết trắc nghiệm kiểm tra, anh nhớ nhắc tôi.”
“Được, vậy cô chủ nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt nằm trên giường, lật qua lật lại không ngủ được, cô nói với mình không được như vậy, nhưng đầu óc cứ tỉnh táo, không muốn ngủ, đến bốn giờ sáng mới mơ hồ ngủ đi mất.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn thời gian, đã 10 giờ rồi, cô nghe máy.
“Bạch Nguyệt, gặp ở đâu vậy?” Mộc Hiểu Sinh hỏi.
“Ừm, gặp ở khách sạn quốc tế nước A đi, gần đó có một nhà hàng tây rất được, tôi mời, một tiếng rưỡi nữa gặp.”
“Được.”
Bạch Nguyệt nhắn tin cho Từ Trường An, rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, gọi Lâm Thư Lam tới đón cô.
Lâm Thư Lam thấy Bạch Nguyệt có hơi bất an, lúc lái xe thỉnh thoảng lại nhìn Bạch Nguyệt, muốn nói rồi lại thôi.
“Cô muốn nói gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
Lâm Thư Lam lắc đầu.
“Hỏi đi, trạng thái này của cô không tốt, người khác nhìn cái là ra.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.
“Thủ trưởng vừa mới chết.” Lâm Thư Lam nói được nửa câu.
“Anh ấy không chết, anh ấy mà chết rồi, tôi cũng không sống một mình, hiểu không?” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Lâm Thư Lam dấy lên hy vọng trong ánh mắt, vui vẻ: “Thế nên, người hôm qua chính là thủ trưởng, tôi hiểu rồi, thảo nào, thủ trưởng vừa chết, anh ta liền xuất hiện, tôi biết thủ trưởng không thể chết mà, anh ấy là bất khả chiến bại.”
“Nhớ giữ bí mật, không được thể hiện ra ngoài, nếu không sẽ nguy hiểm.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Tôi đảm bảo, tôi thề, cho dù tôi chết, cũng sẽ không nói ra.” Lâm Thư Lam nói chắc chắn.
“Ừm.”
Lúc cô tới khách sạn quốc tế, Từ Trường An đã đến rồi, đang cầm điện thoại đứng trước cửa.
Cô và anh chưa gặp nhau hai năm, thời gian không để lại chút vết tích gì trên gương mặt anh, vẫn là Mộc Hiểu Sinh phong độ như trước.
Mộc Hiểu Sinh cũng nhìn cô, nhưng không nhận ra cô là Bạch Nguyệt, vẫn đang nhìn trên đường, rồi lại nhìn vào đồng hồ trên tay.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt anh, mỉm cười với anh.
“Sao thế? Cô có gì cần giúp đỡ sao?” Mộc Hiểu Sinh nhẹ nhàng nói.
Bạch Nguyệt nhìn cánh tay dài của anh: “Yêu rồi à?”
Mộc Hiểu Sinh ngừng một lát, lông mày hơi nhướn: “Em…”
“Em là Bạch Nguyệt, đã lâu không gặp, anh Hiểu Sinh.” Bạch Nguyệt nói.
“Không phải chứ? Em phẫu thuật thẩm mỹ à? Trước đây không phải xinh đẹp lắm sao?” Mộc Hiểu Sinh bất ngờ: “Không phải đang lừa anh đấy chứ?”
Bạch Nguyệt cười: “Chúng ta quen nhau trên tàu hỏa, lúc đó tâm trạng em không tốt, anh tới chơi trò tâm lý với em, bị em vạch trần chuyện li hôn.”
Mộc Hiểu Sinh tin rồi, chỉ vào Bạch Nguyệt: “Giỏi, người em muốn giới thiệu cho anh đâu?”
“Để em gọi điện gọi anh ấy tới.” Bạch Nguyệt gọi điện thoại: “Sư huynh, anh tới đi, tụi em đều đứng trước cửa.”
Nói xong cô cúp máy.
Mộc Hiểu Sinh nhìn cô: “Có thể nói anh biết, sao em biết chuyện anh đang yêu không?”
“Trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ, tối hôm qua anh đã về rồi, nhưng 10 giờ mới liên lạc với em, không hợp với tính cách của anh, trừ khi, anh có bạn gái dính người, hơn nữa, hơn nữa, anh còn rất vui lòng để cô ấy ở bên.”
Mộc Hiểu Sinh giơ ngón tay cái: “Lợi hại, hai năm không gặp, vẫn rất thân thuộc, đúng lúc anh đang có việc nhờ bọn em.”
“Lát nữa vào nhà hàng rồi nói, em nhất định sẽ cố gắng hết mình.”
Từ Trường An đi xuống tầng, nét mặt tươi sáng.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Cô ấy đâu?”
“Vẫn đang ngủ, đêm qua mệt muốn chết, để cô ấy nghỉ chút đi.” Từ Trường An cười nói.
Cô sao lại có cảm giác anh ta đang muốn khoe khoang?
“Từ Trường An, tôi biết anh, trước đây anh từng tới nước A mở hội thảo nghiên cứu, tôi cũng tha gia, nhưng chắc anh không có ấn tượng gì với tôi.” Mộc Hiểu Sinh nói.
Bạch Nguyệt nhún vai: “Thấy chưa, không cần em giới thiệu nhiều, hai người đã đi vào vấn đề luôn rồi.”
Trong nhà hàng Tây.
Mộc Hiểu Sinh và Từ Trường An nói chuyện rất nhiệt tình.
Bạch Nguyệt im lặng lật tài liệu mà Mộc Hiểu Sinh mang đến.
Mộc Hiểu Sinh nói đủ lời sùng bái Từ Trường An, khen nghiên cứu của anh hết lời, lại nghe quan điểm của Từ Trường An, hai người cực kỳ ăn ý.
Anh liếc qua tài liệu trong tay Bạch Nguyệt, lại nói với Từ Trường An: “Khả năng thất bại của vụ án này rất lớn, bây giờ cảnh sát áp chế, bốn người bị hại, bị móc mắt, mặt bị cắt, móng tay đều bị rút hết, tổ chưc mất tích đến giờ vẫn chưa tìm được.”
Bạch Nguyệt đọc xong, ánh mắt sáng lên, một kế hoạch nảy lên trong đầu cô, cô đưa tài liệu cho Từ Trường An…