Chương 1092: Chỉ Có Tôi Mới Là Chỗ Dựa Của Em
CHƯƠNG 1092: CHỈ CÓ TÔI MỚI LÀ CHỖ DỰA CỦA EM
“Có một người còn ngốc hơn, đưa cho tôi 300 tỷ để tìm người nữa.” Mục Uyển nói.
“Thì ra chỉ số IQ thật sự có thể lây nhiễm.” Hạng Thịnh Duật ghét bỏ nói.
“Cho nên đừng chơi với kiểu người như tôi.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Em đi theo tôi cũng trở nên thông minh hơn rồi, có muốn chơi với tôi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Tôi có quyền lựa chọn sao?”
“Bây giờ quyền lựa chọn đang ở trong tay em, có muốn chơi với tôi không?” Hạng Thịnh Duật thu lại dáng vẻ bất cần đời, trở nên nghiêm túc, lạnh lùng sắc bén.
“Chơi thì sao mà không chơi thì sao?” Mục Uyển thì ngược lại, trở nên bất cần đời, nhẹ nhàng hỏi.
“Chơi cùng tôi, tôi sẽ giúp em trả thù để Hạng Tuyết Vy phải quỳ phục dưới chân em, vĩnh viễn cũng không thể đứng lên được. Không chơi với tôi, em sẽ phải tự sinh tự diệt, em sống hay chết tôi cũng không quan tâm.” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
Mục Uyển cũng trở nên nghiêm túc: “Lời anh nói là thật hay giả?”
“Không phải lúc nào cũng có quyền lựa chọn đâu.” Đôi mắt Hạng Thịnh Duật lạnh xuống vài phần.
“Tôi chỉ muốn dựa vào bản thân.” Mục Uyển đưa ra sự lựa chọn.
Hạnh Thịnh Duật cười nhạo: “Quả nhiên vẫn là kẻ ngốc.”
Sắc mặt Mục Uyển trầm xuống.
Cô lại bị Hạng Thịnh Duật lừa.
Cô biết là không nên tin tưởng anh ta, nếu không sẽ để lộ suy nghĩ thật sự của mình.
Mục Uyển nhìn về phía bờ, thuyền cũng đã cập bến.
Cô đi xuống thuyền trước.
Hạng Thịnh Duật xuống sau đi đến bên cô, nhấc cánh tay lên ý bảo cô khoác vào tay anh.
Mục Uyển làm như không nhìn thấy.
Hạng Thịnh Duật cầm lấy tay cô, dùng lực nhéo.
Mục Uyển bị đau, nhìn sang chống lại ánh mắt mang theo sự giận dữ của anh.
“Ngài Shang.” Hai vệ sĩ đi tới trước mặt Hạng Thịnh Duật nói: “Bộ trưởng cho mời.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Anh đi theo vệ sĩ đến trước một chiếc xe Lincoln kiểu dáng dài màu đen.
Vệ sĩ mở cửa, Hạng Thịnh Duật kéo Mục Uyển lên xe.
Tư Địch không nhận ra Mục Uyển, nhìn cô rồi lại nhìn Hạng Thịnh Duật, kinh ngạc hỏi: “Hai người vừa bị rơi xuống sông đấy à?”
“Trời có hơi nóng, vào đây đã mát mẻ hơn một chút. Đến khách sạn trước đi, chúng tôi cần thay quần áo.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Hai người ở đâu?” Tư Địch hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển không muốn nói cho họ biết cô sống ở đâu liền nhìn ra ngoài cửa số không đáp.
“Mahaba.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thở dài trong lòng một hơi.
Đã từng nghe qua một từ, là nô tính.
Cô cũng từng nói với hai người Sở Nguyên và Sở Giản là người có nô tính.
Điều này giống như huấn luyện chó vậy.
Bạn dạy cho chó nên đi vệ sinh ở đâu.
Nó đi đúng chỗ thì cho thịt để ăn, nó đi sai thì đánh một trận.
Lâu dần, chó sẽ biết phải đi vệ sinh ở đâu, cho dù không cho thịt cũng biết nơi để đi.
Hạng Thịnh Duật lợi hại chính là ở chỗ này, dường như anh biết hết tất cả.
Cô nói dối hay không nói, anh đều biết, lâu dần cô sẽ chỉ nói thật với anh, khi nô tính được luyện thành sẽ là thứ rất đáng sợ.
Cô với anh chỉ còn lại sự khuất phục.
Cô cũng từng suy nghĩ nghiêm túc, hình thức chung sống của cô và Hạng Thịnh Duật cần phải thay đổi, phòng bị lẫn nhau, chán ghét, oán hận, tổn thương và đấu tranh với nhau, với cô mà nói không có chút lợi ích nào, sống quá mệt mỏi cũng rất dễ khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Đến nay, Hạng Thịnh Duật vẫn chưa phải kẻ thù số một của cô.
Không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng chuyện lớn, thay đổi một chút có lẽ sẽ có sự khác biệt.
Cô nhìn Hạng Thịnh Duật: “Anh cũng sống ở Mahaba à?”
“Nếu không em nghĩ là ở đâu?” Hạng Thịnh Duật lạnh lẽo nói.
“Vậy tôi chuyển đến chỗ anh ở hay là anh chuyển đến chỗ tôi?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật dừng lại một chút, nheo mắt lại: “Câu nói này của em có ý gì?”
“Không muốn ngủ cùng thì thôi bỏ đi.” Mục Uyển nói rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạng Thịnh Duật quay mặt cô lại để cô nhìn mình: “Chỗ tôi là cả một căn hộ, phòng em bên đó quá nhỏ, em chuyển đến đây đi.”
Cô biết đến cả căn phòng cô ở bây giờ ở đâu anh đều biết rõ, cho dù cô không mời thì anh cũng sẽ đến, không bằng đánh đòn phủ đầu trước để lại đường sống cho mình: “Vậy anh giúp tôi chuyển hành lý qua đó.”
“Sở Giản có lẽ đã chuyển hành lý của em đến chỗ tôi từ lâu rồi, căn phòng đó của em, tôi để Sở Giản ở.”
Mục Uyển: “...”
Như có hàng ngàn con ngựa bùn cỏ dính vào lưỡi cô.
Anh không phải là lén lút đến nhà cô mà đã giúp cô sắp xếp mọi chuyện từ sớm rồi.
Trong lòng cô không thoải mái.
“Vẻ mặt này của em là thế nào đấy?” Hạng Thịnh Duật cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm.
“Anh kéo mặt tôi rất đau đấy.”
“Trên mặt không có tí thịt nào, cũng gần giống bạch cốt tinh rồi.” Hạng Thịnh Duật quở trách, buông tay ra: “Lát nữa ăn nhiều vào, em vẫn là mập một chút mới đẹp.”
Mục Uyển xoa mặt: “Vì sao anh không ăn nhiều lên, anh cũng phải mập một chút mới đẹp.”
“Thứ nhất, tôi ăn rất nhiều bữa, thứ hai, cho dù tôi gầy hay mập thì cũng đều đẹp.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói, cong môi lên.
Cô, vẫn nên... duy trì sự im lặng thì hơn.
Không lâu sau đã đến khách sạn.
Mục Uyển cũng không kiêng dè gì, đứng trước mặt anh thay quần áo sau đó đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, phía dưới đôi mắt là quầng thâm đen xì.
Cô thấy cả đồ trang điểm của mình cũng đã được mang tới đây đặt trên thành bệ rửa mặt.
Cô tẩy trang trước sau đó trang điểm lại.
Hạng Thịnh Duật gõ cửa.
Mục Uyển mặc kệ anh, tiếp tục trang điểm.
Hạng Thịnh Duật xoay nắm tay cửa nhưng không mở được, tiếp tục gõ: “Mục Uyển.”
Mục Uyển không trả lời.
“Mục Uyển!” Giọng Hạng Thịnh Duật bắt đầu trở nên lo lắng.
Cô thật sự sợ cửa sẽ bị anh đá hỏng bèn mở ra.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Gọi em sao em không thưa?”
“Tôi mệt, không còn chút sức lực nào.” Mục Uyển bất đắc dĩ nói.
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lướt qua một tia lo lắng, sờ trán cô: “Có phải em bị cảm rồi không?”
“Có lẽ vậy.” Mục Uyển nói.
“Ai bảo em đẩy tôi xuống làm gì?!” Hạng Thịnh Duật trách cứ.
“Đúng, đều là lỗi của tôi, tôi không nên làm thế.” Mục Uyển nói cho có lệ.
Trên mặt Hạng Thịnh Duật hiện lên vẻ khác thường, xoay người gọi điện thoại: “Chuẩn bị một ít thuốc cảm cúm, là do bị nhiễm lạnh, và cả trà gừng nữa.”
Mục Uyển trang điểm xong đi ra.
Một cốc trà gừng được đưa tới trước mặt cô.
Mục Uyển ngạc nhiên một chút.
Trước đây, khi cô bị lạnh Hình Thiên đều sẽ rót cho cô một cốc trà gừng.
Cảnh tượng đó dường như đã từng xảy ra.
Cô nhận lấy cốc trà gừng trong tay Hạng Thịnh Duật, cẩn thận từng li từng tí uống vào, chỉ ấm thôi chứ không bỏng.
Đây quả thật không giống tác phong làm việc của anh ta.
Cô còn cho rằng sẽ rất bỏng.
“Sau khi uống xong, lát nữa uống viên thuốc này, uống xong chúng ta ra ngoài ăn cơm. Tôi đã sắp xếp xong cả rồi, sau khi ăn xong chúng ta sẽ đi chọn người.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không phải đã nói đến tối mới đi chọn người sao?” Mục Uyển không hiểu, hoài nghi hỏi.
“Những người ở chợ đen, em cho rằng có người đặc biệt lợi hại sao? Người lợi hại đều sẽ một mình sắp xếp cho người khác chọn, có điều giá cả không thấp, cũng không phải ai cũng có thể mua được.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Bao nhiêu một người?” Mục Uyển hỏi.
“6 tỷ đến 7 tỷ rưỡi, muốn nhìn, muốn đàm phán phải đợi đến khi nhìn thấy người đã rồi nói. Có lẽ số tiền Hình Thiên đưa em mới đủ để em chọn một người.” Hạng Thịnh Duật kỳ quái nói.