Chương 502: Em Đang Tìm Anh Sao
CHƯƠNG 502: EM ĐANG TÌM ANH SAO
“Mở ra làm gì. Tôi biết mật mã, chẳng phải mở thẳng ra là được rồi sao.” Bạch Nguyệt đi đến trước kệ sách nhập mật mã vào.
Vài tiếng cạch cạch cạch, kệ sách được mở ra toàn bộ.
Bên trong trống rỗng không có gì cả.
Tô Chung kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, buột miệng nói ra: “Tại sao không có gì cả?”
“Ông tưởng bên trong sẽ có gì?” Bạch Nguyệt nhếch mép hỏi ngược lại.
Tô Chung nhíu chặt mày, bực bội ra lệnh: “Rút lui cho tôi.”
“Rút lui?” Bạch Nguyệt chặn lại trước mặt Tô Chung: “Ông đến khám xét nhà tôi, có lệnh khám xét không? Nếu không có thì chắc hẳn được coi là vào nhà bất hợp pháp, tôi cảm thấy cần công khai lên mạng.”
“Là thím Vương nhà các người nói chỗ này có những kho báu bất hợp pháp, cô tưởng di chuyển đi thì hết chuyện rồi sao? Đừng để tôi tìm được.” Tô Chung nổi giận.
“Tôi nói này Tô thống, trước khi ông làm việc phải động não trước, mỗi lần đều bốc đồng như vậy sẽ dễ bị người khác sai khiến.
Thím Vương nhìn trộm tài liệu của tôi bị tôi đuổi việc, tạm thời tôi không biết bà ta do ai cử đến, nhưng chắc chắn bà ta đang rắp tâm trả thù, dù thực sự có kho báu bà ta sẽ thông báo với ông sao? Bà ta chỉ thông báo cho người ở phía trên thôi.” Bạch Nguyệt nghiêm nghị nói.
Tô Chung khựng lại: “Nói chung cô tự to liệu đi.”
Bạch Nguyệt nhìn Tô Chung nổi giận đùng đùng đi mất, đôi mắt liền trở nên thâm trầm.
Cô biết chắc thím Vương là loại người bỉ ổi như thế chắc chắn sẽ lấy oán trả ơn, vì vậy tối hôm qua đã bảo Trương Tinh Vũ đổi chỗ.
Nhưng...
Bạch Nguyệt nhìn về nơi Cố Lăng Kiệt bước ra trước kia.
Tô Chung nhiều người như vậy cũng không tìm được đường hầm, rốt cuộc Cố Lăng Kiệt bước ra từ đâu đây?
“Mợ chủ không sao chứ?” Lâm Thư Lam lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không sao, tiểu nhân hay giở trò mà thôi.”
“Ừm ừm, bây giờ là thời gian ăn cơm, cô có muốn ăn cơm trước không, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp.” Lâm Thư Lam nói.
“Không cần, ăn xong cơm tự tôi dọn dẹp là được, cô không biết sách nào để ở đâu.”
Nếu Bạch Nguyệt đã nói vậy, Lâm Thư Lam cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Khi ăn cơm Bạch Nguyệt vẫn còn nghĩ rốt cuộc Cố Lăng Kiệt bước ra từ đâu.
“Mẹ thực sự không ngờ thím Vương lại là người như vậy, mẹ luôn rất tốt với bà ta.” Tống Tâm Vân cảm thán.
Bạch Nguyệt nhìn Tống Tâm Vân: “Từng có một cô gái, mỗi lần đi ngang qua ăn xin đều cho tên ăn xin đó ba ngàn, có một hôm trên người cô gái đó không mang tiền nên không cho, bị tên ăn xin đó chặn lại nói cô chưa cho tiền rồi đánh cô ta một trận, khi người khác cảm thấy cái tốt của mẹ là lẽ đương nhiên thì họ sẽ không biết ơn, đôi khi mẹ không tốt người khác sẽ hận mẹ, thím Vương chính là như thế.”
“Mẹ cứ cảm thấy ớn lạnh.” Tống Tâm Vân thở dài.
“Tránh xa những người đó là được.”
“Cái đó, Tiểu Niệm, lát hồi con đến phòng mẹ được không?” Tống Tâm Vân nói, trông mong nhìn cô dường như có điều muốn nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cô đoán là hỏi chuyện của Cố Lăng Kiệt, mặc dù không phải ruột thịt nhưng Tống Tâm Vân vẫn đối xử như con ruột.
Quả nhiên vừa vào phòng Tống Tâm Vân liền hỏi: “Con gặp được Lăng Kiệt chưa? Bây giờ nó thế nào? Sức khỏe đỡ hơn tí chưa, có phải rất nhớ chúng ta không, bảo nó đừng lo lắng, dưỡng bệnh thật tốt.”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Con không gặp được anh ấy, Lâm Tiến nói anh ấy đã rời khỏi rồi, con nghĩ chắc anh ấy có chuyện muốn làm.”
“Nó đi được vậy thì chứng tỏ rằng đã khỏe hơn nhiều rồi đúng không.”
Bạch Nguyệt trầm mặc.
Cô nhớ viên đạn đã xuyên qua não sau của Cố Lăng Kiệt, anh có thể đi nhanh như vậy cũng được xem là kỳ tích, cô gật đầu.
“Vậy thì tốt, nếu con gặp được nó nhất định phải nói với nó rằng mẹ rất nhớ nó.” Tống Tâm Vân nhắn nhủ.
“Ừm, con biết rồi, đợi sau khi anh ấy hoàn thành việc nên hoàn thành chắc chắn sẽ trở về, phải rồi mẹ, trước kia ba có nói với mẹ chuyện đặc biệt gì không?” Bạch Nguyệt dò thám hỏi.
“Ông ta không nói với mẹ chuyện gì cả, cảm thấy mẹ sẽ không giúp được ông ta còn làm phiền ông ta, giữa mẹ và ông ta có lẽ sớm đã không còn tình cảm, vẫn còn ở chung với nhau là vì sự ràng buộc.” Tống Tâm Vân buồn bã nói.
Bạch Nguyệt biết, trước kia khi tiếp xúc với Cố Thanh Hùng thì cô đã phát hiện.
Trong mắt Cố Thanh Hùng không có tình yêu, không có phụ nữ, chỉ có quyền thế.
“Mẹ, nếu mẹ gặp được tình yêu lần nữa, con và Cố Lăng Kiệt đều ủng hộ mẹ tái hôn.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
“Mẹ à, đã thất vọng với đàn ông rồi, hi vọng sau này có thể trông con giúp con.” Ánh mắt dịu dàng của Tống Tâm Vân nhìn vào bụng Bạch Nguyệt.
“Được, vậy mẹ con đi dọn dẹp sách đây.”Bạch Nguyệt bước ra từ phòng Tống Tâm Vân đến thư viện, đi dọc theo bức tường, gõ vào vẫn không phát hiện có gì khác biệt.
Trên đất cũng không có khe hở.
Ngẩng đầu thấy có một vết nứt mờ nhạt, trái tim Bạch Nguyệt thắt chặt lại.
Trước kia cô nghĩ lầm rồi, tưởng đường hầm ở trên tường hoặc ở dưới đất.
Xem ra đường hầm chắc là ở trên trần nhà.
Cô ra ngoài tìm một cái thang đem vào nhà rồi khóa cửa thư viện lại, gọi điện cho Lâm Thư Lam: “Đừng cho bất kỳ ai vào thư viện, ai cũng không được.”
“Vâng.” Lâm Thư Lam không hiểu đáp lại.
Bạch Nguyệt trèo lên thang dùng sức đẩy gỗ ở trên ra, bật đèn pin trong điện thoại lên.
Quả nhiên nhìn thấy một đường hầm.
Cô trèo lên đó lấp kín những tấm gỗ tiếp tục leo lên phía trước, cô leo được khoảng chừng hai mươi mét đã đến đích.
Thảo nào cô gõ mặt tường cũng không nghe thấy tiếng, hóa ra cách thư viện xa như vậy còn có một đường hầm.
Cô nhảy từ trên xuống, không sâu cao khoảng một mét hai, đèn pin chiếu lên tường, tường bằng xi măng có một số nơi xuất hiện vết nứt.
Đường hầm này không phải được đào gần đây, ngược lại nó đã có từ lâu rồi.
Trước kia Cố Lăng Kiệt không nói với cô là sợ cô nói ra ngoài sao? Hay là, trước kia anh cũng không biết, khi ba mất rồi anh mới biết?
Không đúng, chắc anh không biết, vì nếu biết được thì sớm đã có thể đi từ đường hầm, không cần trực thăng đến nhà đón gây người khác chú ý đến vậy.
Bạch Nguyệt đầy nghi vấn đi về phía trước.
Đi chừng hai mươi phút phát hiện miệng hang chia làm ba đường.
Cô lo sẽ bị lạc ở dưới cái hang này không về được thì toi rồi, vì vậy quay về theo đường ban đầu, đợi ngày mai chuẩn bị đầy đủ dụng cụ hãy nói.
Bạch Nguyệt lại quay trở về, sau khi quay về thư viện đã là một giờ sau.
Cô cất thang vào tiếp tục dọn dẹp sách.
Dọn dẹp cho đến hai giờ sáng, kiểm tra camera Cố Lăng Kiệt vẫn không đến.
Bạch Nguyệt mở cửa thư viện ra, Lâm Thư Lam vẫn đứng trực ở bên ngoài, thấy Bạch Nguyệt liền hỏi: “Mợ chủ, có cần chuẩn bị thức ăn khuya cho cô không?”
“Không cần, cô đi ngủ đi, tôi cũng về phòng ngủ đây.” Bạch Nguyệt mệt mỏi nói.
Tắm xong nằm trên giường, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng nghe thấy có người hỏi: “Em đang tìm anh sao?”
Bạch Nguyệt mở mắt ra, ánh sáng rất chói mắt, cô lại nhắm mắt lại.
“Đồ ngốc.” Người đàn ông nói, hôn nhẹ lên trán cô.
Bạch Nguyệt đầu óc mê man lại chìm vào giấc ngủ...