Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1053: Vẫn Sẽ Đến​




CHƯƠNG 1053: VẪN SẼ ĐẾN
"Có lẽ không có gì đâu, chị không nghe thấy chuyện gì cả, em đợi một lát, để chị hỏi chút, hỏi xong thì nói với em sau.” Bạch Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại.
Mục Uyển ngồi lên máy bay.
Máy bay cất cánh.
Mục Uyển nhìn chằm chằm điện thoại, đợi cuộc gọi của Bạch Nguyệt.
Máy bay đi vào tầng bình lưu, điện thoại vang lên, Mục Uyển lập tức lấy ra xem, là của Hạng Thịnh Duật, ánh mắt lại trở nên tối tăm.
Cô nghe máy, không lạnh không nhạt hỏi: "Sao thế?"
"Ân ái cả đêm, em có thái độ này với tôi sao. Vậy tôi cũng không có gì hay để nói với em." Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại.
Ánh sáng lóe lên trong đầu Mục Uyển.
Cô đoán chừng có lẽ Hạng Thịnh Duật muốn nói chuyện của Hình Thiên với mình, lập tức gọi điện thoại lại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật bên kia nghe máy.
"Tôi không có ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn, bây giờ đói bụng, cho nên tâm trạng không tốt lắm." Mục Uyển giải thích nói: "Anh muốn nói gì với tôi."
"Tôi đã dặn dò người ta rồi, một lát nữa bọn họ sẽ làm cơm rồi đưa đến trước mặt các em."
"Ừm." Mục Uyển trả lời, đợi anh ta nói.
"Vậy em ăn cơm đi, đợi em ăn xong lại liên lạc sau." Hạng Thịnh Duật nói, lại cúp điện thoại.
Mục Uyển gấp đến nhíu mày.
Một lần, hai lần, đều thừa nước đục thả câu với cô, đánh đố cô.
Không biết vì sao, trong lòng của cô cứ hoang mang lo sợ, rất không yên ổn.
Đầu bếp đẩy đồ ăn đến đây.
Hắc Muội vui vẻ, trong mắt phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, gói bánh mì đang ăn lại: "Thì ra trên máy bay có đồ ăn à."
Mục Uyển lại không có khẩu vị, tiếp tục gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhận điện thoại.
"Nói thể nào, không có chuyện gì chứ?" Mục Uyển hỏi.
"Điện thoại của chị anh ấy cũng không nghe, bây giờ chị cũng có chút lo lắng, chị bảo Lăng Kiệt đến phủ Tổng thống xem thử là tình hình gì rồi, đợi lát nữa hỏi ra được, nhất định chị sẽ gọi điện thoại nói với em trước tiên, yên tâm đi." Bạch Nguyệt hứa hẹn.
Mục Uyển vẫn rất tin tưởng Bách Nguyệt: "Vậy được, cảm ơn nhé."
"Nên làm thôi." Bạch Nguyệt nói xong, cúp điện thoại.
Hắc Muội nhìn Mục Uyển: "Bà chủ, chị ăn chút đồ ăn trước đi, chúng ta sắp đến Quốc rồi, đến lúc đó có thể nhìn thấy ngài Tổng thống, chắc chắn không sao đâu, nếu có chuyện, tin tức lớn như vậy chắc chắn đã truyền ra rồi, ăn no rồi, mới có sức làm chuyện quan trọng khác.
Mục Uyển gật gật đầu, ăn xong rồi, cô mới có thể hỏi Hạng Thịnh Duật.
Tin tức của Hạng Thịnh Duật bên kia đều là tài liệu trực tiếp.
Cô miễn cưỡng ép mình ăn một miếng bò bít tết, một cái chân gà, một ít bông cải xanh, gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
"Ăn xong rồi à, đã ăn những thứ gì rồi?" Hạng Thịnh Duật ung dung hỏi.
"Bò bít tết, chân gà các thứ, có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không?" Mục Uyển trực tiếp hỏi.
Hạng Thịnh Duật bên kia im lặng ba giây: "Tôi nghĩ kỹ lại, vẫn nên để Hình Thiên chính miệng nói với em thì thích hợp hơn."
Trong lòng Mục Uyển lộp bộp một tiếng
Cho nên, là thật sự đã xảy ra chuyện sao.
"Anh ấy bên kia biết hôm nay tôi phải đi không?" Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên, cái chúng ta gửi đi là văn kiện chính phủ, có lẽ Bộ Ngoại giao bên kia đã thông báo cho Hình Thiên rồi." Hạng Thịnh Duật trả lời.
Trong lòng Mục Uyển có chút nặng nề nói không nên lời: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Em chắc chắn muốn nghe tôi nói, mà không phải nghe Hình Thiên nói sao? Tôi đoán chừng trong một giờ, có lẽ anh ta sẽ điện thoại cho em." Hạng Thịnh Duật phán đoán.
"Được rồi, tôi đợi." Mục Uyển cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi.
Loại cảm giác chờ đợi này rất không tốt, giống như cảm giác trước khi cô ly hôn vậy, áp lực, uất ức, khiến người ta không thở được, chính là các loại cảm xúc tiêu cực vừa bàng hoàng, khó chịu, hoảng sợ, không chắc chắn, vừa sợ hãi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Cuối cùng, Hình Thiên gọi điện thoại tới, Mục Uyển lập tức nghe máy.
"Còn bao lâu nữa em đến Quốc, anh đi đón em." Hình Thiên trầm giọng nói.
"Có lẽ khoảng một tiếng nữa." Mục Uyển trả lời: "Có phải anh xảy ra chuyện gì hay không, em gọi điện thoại cho anh, anh không nhận."
"Có một chút chuyện gấp, đợi em đến rồi nói sau.”
"Bây giờ không có chuyện gì rồi chứ?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
"Xem như là vậy."
"Nghe thấy giọng nói của anh rất mệt mỏi, anh đi nghỉ ngơi trước đi, anh không đến đón em cũng không sao, em tự đến là được."
"Anh đến đón em." Hình Thiên chắc chắn nói: "Vậy anh cúp đây, bên này còn có chút chuyện phải xử lý."
"Được, giữ gìn sức khỏe." Mục Uyển cúp điện thoại.
"Bà chủ, ngài Tổng thống không sao chứ." Hắc Muội quan tâm hỏi.
Mục Uyển lắc đầu, dựa vào cửa sổ: "Không biết, anh ấy nói đợi đến rồi, anh ấy lại nói với tôi."
"Vậy có lẽ là không có việc gì rồi."
Cô lại không cho rằng như vậy, trong lời nói của Hạng Thịnh Duật có ẩn ý.
Nhưng Hình Thiên đã nói như vậy rồi, cô có hỏi nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
Bạch Nguyệt gửi tin nhắn đến, một tin rất đơn giản: "Thiên nói, đợi em đến rồi, anh ấy tự nói với em."
Mục Uyển gửi lại một tin nhắn: "Anh ấy đã gọi điện thoại nói với em rồi, cảm ơn chị, Bạch Nguyệt."
Một phút sau, Bạch Nguyệt gửi lại một tin nhắn: "Tất cả đều sẽ tốt thôi, tin tưởng Thiên."
Mục Uyển không biết, vì sao Bạch Nguyệt lại nói tất cả đều sẽ tốt, mọi thứ bây giờ đều không tốt sao?
Cô hít sâu một hơi, cố hết sức khiến mình bình tĩnh, dù sao, lập tức có thể nhìn thấy Thiên rồi.
Một giờ sau, máy bay hạ cánh, Hình Thiên đi xuống từ trên xe, mỉm cười với cô.
Mục Uyển đi về phía anh ấy, quan tâm hỏi: “Thân thể đều tốt rồi chứ? Anh ra ngoài thế này, không có vấn đề gì chứ?”
"Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của anh vẫn luôn đi theo, không có chuyện gì đâu, bác sĩ cũng nói có thể đi đón em, lên xe trước, chúng ta trở lại phủ Tổng thống, nói với em một tin tức tốt Kike mang thai, một tháng nữa sẽ sinh rồi." Hình Thiên cười nói.
Mục Uyển cũng nở nụ cười, lúc trước không chia rẽ chúng nó, là một quyết định không sai: "Đợi sinh xong, anh nhớ chụp bé chó cho em xem."
"Được." Hình Thiên trả lời.
Mục Uyển nhìn về phía Hình Thiên, đợi anh ấy nói.
Hình Thiên gõ ngón tay lên đầu gối, giống như đang cố ý tránh né ánh mắt của cô, nhìn ra ngoài cửa số: “Mùa xuân đến rồi, lần này em đến đây vừa đúng đạp thanh, anh dẫn em đến chỗ nào đó đi dạo nhé.”
"Em và anh đi dạo ở đâu, bị người khác nhìn thấy, cũng không tốt, nếu muốn đi loanh quanh, đến chỗ của Bạch Nguyệt đi, có lẽ phong cảnh của Hương Tuyết Duyệt Hải bên kia đích rất đẹp." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Cũng được, bọn họ cũng nhớ em, nếu không, tối nay chúng ta đến chỗ Bạch Nguyệt bên kia ăn cơm đi, anh gọi điện thoại qua, để bọn họ chuẩn bị một chút." Hình Thiên nói.
Loại cảm giác lúc này, cách nói chuyện giữa hai người bọn họ, giống như trước kia khi chưa ly hôn vậy.
Nhưng mà, thật sự ly hôn rồi, cô lại đi gặp mẹ, em trai và em dâu của Hình Thiên, còn ăn cơm với nhau, nghĩ tới, liền cảm thấy không được tự nhiên.
"Không được, làm phiền bọn họ không tốt đâu, con gái nhỏ của Bạch Nguyệt còn nhỏ, cần chăm sóc, bọn họ cũng bận nữa." Mục Uyển nói, rũ mắt xuống.
"Được, vậy anh bảo chị Lâm chuẩn bị, chị ấy cũng rất nhớ em, hôm nay em cứ ở lại phủ Tổng thống đi." Hình Thiên nói.
Mục Uyển hít sâu một hơi, nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên mỉm cười với cô, lảng tránh ánh mắt của cô.
"Thiên." Mục Uyển gọi tên của anh ấy: "Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, không sao cả, dù sao cũng phải nói mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK