Chương 815: Có Thuốc Hối Hận Không?
CHƯƠNG 815: CÓ THUỐC HỐI HẬN KHÔNG?
Bạch Nguyệt gật đầu: “Rất ngon, rất khác với hương vị của cua Hoàng đế, em tự ăn, tự nếm thử mĩ vị lại càng ngon.”
Hình Thiên nhìn sự hỗ trợ lẫn nhau của hai người họ, cười nói: “Hai người có đi đến hoang đảo không? Bây giờ là lúc tốt nhất để đi.”
“Trước tiên xử lí việc anh nói đã, rồi để cho bản thân nghỉ mấy ngày, đưa mẹ đi, Thủ Thủ cũng đi nghỉ phép.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Không muốn mời anh đi à?” Hình Thiên hơi thất vọng hỏi.
“Gần đây anh bận như vậy, muốn mời anh đi thì anh cũng không có thời gian đi, không phải nói anh muốn cùng với vợ anh đi đến nước M à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Trong mắt Hình Thiên thoáng qua một tia dao động: “Có rượu không? Ăn cua phải có rượu Bạch Cửu, trung hòa một nóng một lạnh.”
“Chiều không cần đi làm à? Anh bây giờ đã là Tổng thống, mỗi một ngôn ngữ, cử chỉ đều bị người khác soi mói.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Lên đến vị trí hôm nay gần như không có lúc nào nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay cùng mọi người gặp mặt để cho anh phá lệ nghỉ ngơi nửa ngày đi, cũng không sao cả.” Hình Thiên hơi phiền não nói.
“Địa vị này, nhìn thì cao cao tại thượng, quyền lực vô hạn, nhưng áp lực cũng nhiều nhất, bỏ được thì đạt được, trải qua rồi, tên được lưu vào sử sách, không phụ đời này, để em đi lấy rượu.” Cố Lăng Kiệt nói, đứng dậy, đi xuống tầng hầm lấy rượu.
Hình Thiên sâu kín nhìn Bạch Nguyệt: “Nếu như anh nói anh hối hận với quyết định lúc đầu của mình, thì có thuốc hối hận không?”
Bạch Nguyệt đã quên đi mọi việc ở trong quá khứ, không nhớ được Trương Tinh Vũ, không nhớ được Cố Lăng Kiệt, cũng không nhớ được Hình Thiên, càng không nhớ được cô đã nói những gì với Hình Thiên.
“Trên thế giới này không có thuốc hối hận, muốn quay lại từ đầu, buông bỏ chấp niệm, cũng không phải không thể, có điều, để cho anh từ bỏ, anh cũng đã bỏ không được rồi.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Ngày mà anh nhớ nhất là những ngày trước kia làm nhiệm vụ, anh có dã tâm, có khát vọng, muốn làm Tổng thống, cũng muốn báo thù cho ba mẹ.” Hình Thiên thở dài nói.
“Anh của hôm nay, vì báo thù cho ba mẹ mà cũng đã làm Tổng thống rồi.” Bạch Nguyệt thuận theo lời anh nói.
“Đúng vậy, nhưng trong lòng anh là một mảng trống rỗng, để làm được Tổng thống không khó, anh chỉ cần lập một kế hoạch là có thể có được, nhưng để bảo vệ được địa vị này là rất khó, sợ rằng bản thân có một chút sai lầm nhỏ thì sẽ giống như Thẩm Diên Dũng, bị giam cầm hai năm, hoặc có lẽ sẽ dài hơn.”
“Bởi vì anh là Tổng thống, anh không thể giống như người bình thường được, anh cần phải có sự nghiêm nghị và kỉ luật, cần phải có hành vi, ngôn ngữ quy tắc của bản thân, muốn quyết định việc gì cũng phải cân nhắc rồi mới làm, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng phải lớn hơn, ông trời đối với mỗi một người đều rất công bằng.” Bạch Nguyệt thở dài nói.
“Bây giờ anh hiểu rồi, hiểu được Lăng Kiệt vì sao lại từ bỏ địa vị Tổng thống, cậu ấy hiểu rõ bản thân muốn gì, tương lai sẽ như thế nào, không theo đuổi những thứ cao sang, thỏa mãn với cái vốn có, cho nên cậu ấy cuối cùng mới có được em.” Hình Thiên thâm thúy nhìn Bạch Nguyệt.
“Đó là bởi vì có anh làm chỗ dựa, em mới có được cuộc sống hạnh phúc như hiện tại, chúng ta là người một nhà, cho nên, em và tiểu Nguyệt cũng sẽ giúp đỡ anh.” Cố Lăng Kiệt cầm rượu trắng đến.
Bạch Nguyệt vào phòng bếp cầm ba cái ly, Tống Tâm Vân vẫn đang làm đồ ăn: “Mẹ, mẹ cũng ra ăn đi, cua nhiều như vậy, ăn hết là no rồi.”
“Các con ăn trước đi, mẹ sẽ ran gay thôi.” Tống Tâm Vân cười nói.
Lúc còn trẻ, không thích ở trong phòng bếp, sợ phải nấu cơm.
Bây giờ có tuổi rồi, con trai cũng không thường ở bên cạnh, có thể vì con trai mà làm một bữa cơm cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Bạch Nguyệt cũng không cưỡng cầu thêm nữa, cầm ba cái ly ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt mở nắp, rót rượu vào ba ly.
Hình Thiên nâng ly rượu lên: “Ly rượu này, anh chúc em và tiểu Nguyệt đầu bạc răng long, cả đời bình an, khỏe mạnh hạnh phúc.”
Cố Lăng Kiệt cầm ly rượu cạn ly với Hình Thiên, Bạch Nguyệt cũng cầm ly rượu cạn ly với Cố Lăng Kiệt và Hình Thiên.
“Anh cũng vậy, thân thể khỏe mạnh, cả đời bình an.” Cố Lăng Kiệt nói, một hớp uống hết.
Anh lại rót đầy ly cho Hình Thiên.
“Ly thứ hai này, anh hy vọng em và tiểu Nguyệt gắn kết một lòng, sinh thêm vài đứa con nữa, gen hai người tốt như vậy không sinh nhiều con thì thật lãng phí.” Hình Thiên đùa giỡn, đem ly rượu uống sạch.
Bạch Nguyệt phát hiện, khuôn mặt của Hình Thiên và Cố Lăng Kiệt hoàn toàn giống nhau, nhưng tính cách cùng với khí chất thì lại không giống.
Hình Thiên nói rất nhiều, cũng thích cười, luôn luôn cười híp mắt, cho dù bị tổn thương như thế nào cũng luôn mang theo nụ cười bên môi.
Cố Lăng Kiệt lại rất ít nói, không thích cười, lúc nào cũng nghiêm mặt, cho dù gặp được việc gì rất tốt anh cũng chỉ khẽ nhếch miệng mà thôi.
“Trước tiên ăn cua đi, đừng uống nhiều rượu như vậy, đối với dạ dày không tốt, em đi xem trong tủ lạnh có đậu phộng hay không.” Bạch Nguyệt nói xong, đứng dậy, đi xem trong tủ lạnh có đồ nhậu hay không.
Hình Thiên cười toét miệng: “Có một người phụ nữ ở bên tai càm ràm như vậy, cảm giác thật tốt.”
“Hình Thiên, anh và Mục Uyển không hòa thuận sao?” Cố Lăng Kiệt suy đoán hỏi.
“Cảm giác của anh đối với cô ấy rất kì lạ, không nói cô ấy nữa, nói về con cua này đi, nhìn rất ngon.” Hình Thiên đổi chủ đề.
“Anh nếu thích thì ngày mai em đi tìm người đồng đội cũ kia mua về cho anh ít cua mới.”
“Đừng, cua này à, nhiều người cùng ăn mới có ý nghĩa, một mình ăn, cũng không có cảm giác gì. Lần sau, anh nếu còn muốn ăn thì sẽ đến chỗ cậu ăn, dù sao máy bay cũng rất thuận tiện.” Hình Thiên nói, bản thân lại uống một hớp rượu.
Ở trong tủ lạnh Bạch Nguyệt tìm được ít đậu phộng, bỏ vào chén, thêm chanh, đường rồi bưng ra ngoài.
“Bạch Nguyệt, em có tin vào việc đoán mệnh không, anh cùng với Lăng Kiệt, vẻ ngoài giống nhau, cùng sinh ra một nơi, vì sao số mệnh lại khác nhau đến như vậy chứ?” Hình Thiên cười hỏi.
“Tên hai người không giống nhau, họ tên cũng rất ảnh hưởng đến số mệnh, cho nên có rất nhiều người khi đặt tên cho con của họ sẽ đi tìm một thầy bói, em ngược lại có quen biết một thầy bói rất nổi tiếng, có mesenger và số điện thoại của anh ta. Cần không? Em đi hỏi anh ta, anh ta sẽ đoán cho anh.” Bạch Nguyệt cũng trêu chọc nói.
“Cần, cần, cần, em bây giờ liên lạc với anh ta đi, hỏi thử xem, đoán chuẩn không, anh sẽ phong cho anh ta làm quốc sư.”
Bạch Nguyệt dừng lại một chút: “Anh nói thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là giỡn rồi, có điều, để em đi hỏi là thật.” Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt cũng muốn trở về nước, nên cũng muốn liên lạc với Cổ Pháp đại sư, dù sao, quen biết không tệ, cũng là cùng chung chí hướng.
Cô đi gọi điện cho Cổ Pháp đại sư.
Bên kia bắt máy.
“Bạch Nguyệt, tôi cũng đang muốn gọi điện cho cô, thì cô đã gọi tới rồi, thật là có duyên.” Cổ Pháp đại sư cười nói.
“Ừ. Đúng vậy, anh bây giờ đang ở đâu?” Bạch Nguyệt chào hỏi.
“Hôm nay tôi muốn hoàn tục, thuê một căn nhà, ngày mai chuẩn bị tìm việc làm.”
Bạch Nguyệt ngây ngẩn người, kinh ngạc nói: “Anh hoàn tục rồi?”